Có thể thấy lực sát thương của gió này mạnh bao nhiêu.
“Người này…” Vết thương trên người Trương Vinh Phương không ngừng xuất hiện, lại không ngừng khép lại.
Phiền toái nhất là, dưới sự xung kích của loại khí lưu này, bất kỳ động tác nào của hắn cũng đều trở nên cực kỳ gian nan.
Loại tình huống này, cho dù hắn mở ra huyết liên, mở ra Chung Thức, dưới điều kiện tiên quyết không thể đột phá vòng ngoài linh tuyến của đối phương, hắn đều không có biện pháp giết chết đối phương.
Lúc này hắn mới nghĩ đến, Thiên Hạ đao mình lấy được trước đó trân quý ở chỗ nào.
Có lẽ, cái gọi là Thiên Hạ đao vốn thiết kế cho Cực Cảnh sử dụng.
Năm đó Đế sư có thể nói là cường giả tuyệt đỉnh trong Cực Cảnh. Lấy ông ta làm tiêu chuẩn, phối hợp binh khí như Thiên Hạ đao, cho dù đối mặt với Linh Tướng, thắng bại cũng phải đánh xong rồi mới nói được.
Huống chi, nguyên nhân cuối cùng Đế sư mất tích, rất nhiều người suy đoán rất có thể chính là bị Linh Tướng Thần Tướng vây giết.
Trong tâm tư phức tạp hiện giờ, trong đầu Trương Vinh Phương hiện lên rất nhiều ý niệm.
Chỉ là không đợi hắn nghĩ ra phương pháp đối phó.
Trong khí lưu màu xanh lam, một bóng người lặng yên tiếp cận, không tiếng động như thích khách.
“Lâm Hương!” Bỗng một ngón tay băng lam lộ ra từ trước, tinh chuẩn rơi xuống bên cổ của Trương Vinh Phương.
Ngón tay kia bao trùm ngân tuyến, một chút liền đâm thủng da thịt của Trương Vinh Phương.
Thình thịch!
Trương Vinh Phương theo phản xạ đánh một chưởng về phía hướng kia.
Dưới lực xung kích khổng lồ, lòng bàn tay của hắn cũng máu thịt be bét. Nhưng hai người cũng nhờ vào nguồn lực lớn này tách nhau ra.
Lùi lại liên tục hơn mười mét, Trương Vinh Phương sờ bên cổ của mình, đổ máu rồi.
Hơn nữa còn là một lỗ máu rất sâu, thiếu chút nữa thì đâm vào khí quản.
Một chiêu này vô cùng nguy hiểm, nếu vừa nãy hắn phản ứng hơi chậm, có khả năng là kết cục cái cổ bị xỏ xuyên rồi.
Thế nên…
Hắn bỗng nhiên xoay người, cấp tốc chạy băng băng về một hướng khác.
Lần này xoay người, cho dù là Tang Lan cũng vội vàng không kịp chuẩn bị.
“Muốn chạy trốn!?” Hắn ta vội vàng đuổi theo. Lúc này vất vả lắm mới gặp được quan chủ của Nhân Tiên quan, một khi bắt được chính là một công lao lớn, đương nhiên hắn ta sẽ không buông tha.
Hai người một đuổi một chạy, đảo mắt lại lướt qua đất rừng.
Hai bên rừng cây nhanh chóng xẹt qua bên tai bọn họ, bỗng Trương Vinh Phương lại thắng gấp dừng lại, toàn thân giống như bị trói buộc, không thể động đậy.
Trong mắt hắn, tảng lớn khí lưu màu xanh lam kia lại hướng hắn vọt tới, tầng tầng bao vây hắn.
Nhưng trong mắt người ngoài, xung quanh hoàn toàn không có khí lưu gì cả, chỉ là bản thân hắn bỗng dừng lại một cách khó hiểu, sau đó bị Tang Lan đằng sau đuổi kịp đánh trúng.
Cùng lúc với máu bắn tung tóe, Tang Lan mạnh mẽ rút tay về, cau mày nhìn ngón tay của mình.
Chỉ thấy linh tuyến trên ngón tay của hắn ta không biết lúc nào thế mà biến thành đen.
“Đây là… cái gì!?” Đây cũng là mấu chốt mà hai người bọn họ đều không tiếp tục truy sát trọng kích.
Linh tuyến là then chốt cấu thành thân thể bọn họ. Linh tuyến bị thương, chính là bọn họ thụ thương.
Nhân Tiên quan chủ này có vấn đề!
Càng giao thủ, hắn ta càng cảm giác không đúng.
Chung Thức của hắn ta, là có thể trực tiếp tăng phúc ý chí thần phật sau lưng mình làm chủ, áp chế đối thủ, khiến người đó không thể động đậy, mặc người chém giết.
Mà bây giờ, đối thủ thì bắt được đấy, nhưng hắn ta xuất thủ công kích đối phương, linh tuyến của mình lại có chút không đúng rồi, đây là có chuyện gì vậy?!
“Đã như vậy… thế thì trực tiếp một chiêu.” Tang Lan nhìn ngón tay màu đen, rốt cục trong mắt hiện lên sát ý.
Ban đầu hắn ta dự định đánh Trương Vinh Phương phế đi bắt sống mang về.
Nhưng bây giờ… để đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, hắn ta vẫn quyết định đánh chết đối phương trước rồi hãy nói.
“Chết đi!”
Hắn ta giơ tay phải lên, đầu ngón trỏ sáng lên một điểm sáng bạc, nhắm ngay mi tâm của Trương Vinh Phương phía trước.
Lần này, hắn ta muốn đánh nổ đầu đối phương!
Xuy!!!
Trong nháy mắt ngân tuyến bay vụt, giống trường mâu nhọn hoắt, bay về phía mi tâm của Trương Vinh Phương.
Vụt.
Huyết liên phía sau Trương Vinh Phương run lên, người bỗng nghiêng đầu, tinh chuẩn tránh khỏi một kích này.
Trước khi linh tuyến còn chưa càn quét ra, hắn thả người nhảy, bay lên thật cao.
“Thì ra… ngươi đang kiêng kỵ ta à.”
Giữa không trung, Trương Vinh Phương mắt sáng như đuốc, thấy được màu đen trên ngón tay đối phương.
Việc mà hắn vẫn phiền não, vào lúc này rốt cuộc có phương pháp giải quyết rồi.
Trong chớp nhoáng này, áo giáp linh tuyến giống như con nhím của đối phương, trong mắt hắn rốt cuộc có nhiều loại cách giải.
Việc lấy máu tiến hành kiểm tra trong địa lao trước đó, giờ khắc này nau chóng hiện lên trong đầu hắn.