“Ngươi cho rằng có thể vẫn kéo thì là đánh ngang tay à? Buồn cười!!” Tang Lan vừa ra chiêu vừa cười to nói.
“Ta muốn ngươi sống sờ sờ mặc cho ta cắt từng miếng thịt trên người người, cho ngươi muốn sống không được!!”
“Vậy à?” Huyết nhục trên vai Trương Vinh Phương đã một lần nữa mọc ra, như vừa rồi không có chuyện gì, giống như hắn tránh khỏi công kích của đối phương.
Ánh mắt Tang Lan nhìn đến, nhất thời nhớ tới lời đồn liên quan đến Nhân Tiên quan.
“Ta xem ngươi có thể khôi phục bao nhiêu lần!”
Lúc này hắn ta không thèm nhắc lại, chỉ là trong đầu buồn bực không ngừng thi triển Âm Tình Viên Khuyết chỉ một lần lại một lần.
Tình hình chiến đấu của hai người từ từ giằng co.
Tang Lan thỉnh thoảng lấy linh tuyến bạo phát, đánh lén bắn trúng một chút, cho rằng có thể thắng.
Nhưng rất nhanh thương thế đã bị Trương Vinh Phương tự động khép lại, khôi phục.
Ba trăm điểm sinh mệnh còn phải khoa trương hơn trước nhiều.
Thương thế vừa trúng chiêu, không bị thương đến đầu khớp xương chỉ cần trong nháy mắt.
Khi đầu khớp xương bị thương, thì cần hai giây.
Xỏ xuyên qua mang theo huyết nhục hoàn toàn biến mất, cần ba giây.
Nội tạng cần năm giây.
Tang Lan càng đánh càng kinh hãi.
Không chỉ là tốc độ tự lành cường hãn của đối phương, còn có người này thế mà đang nhanh chóng quen thuộc Âm Tình Viên Khuyết chỉ mà hắn ta sử dụng.
Đối mặt thế công của hắn ta, Trương Vinh Phương cũng ứng phó càng ngày càng nhẹ nhàng.
Tiên cơ ngăn địch lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Ngay từ đầu là vì tùy cơ vận dụng linh tuyến bạo phát, dẫn đến không thể dự đoán. Nhưng sau khi giao thủ trong thời gian dài, Trương Vinh Phương dần dần có niềm tin chắc chắn với tư duy quán tính của hắn ta, né tránh linh tuyến cũng bắt đầu trở nên càng dễ.
Hai người một đường rời khỏi tường thành, dần dần phóng hướng phía rừng núi xa xôi rất hiếm dấu chân người.
Dọc theo đường đi từng thân đại thụ bị linh tuyến cắt đứt nổ tung, Tang Lan dần dần bắt đầu nôn nóng.
Linh tuyến của hắn ta biến hình thành các loại vũ khí, đúng là không gì phá vỡ nổi, nhưng nếu căn bản không đánh được người, thì toàn bộ đều vô dụng.
Trong giây lát hắn ta lui ra phía sau mấy bước, đứng lại ngừng tay, hít thở.
“Xem ra trước đó là ta khinh thường ngươi rồi.”
“Kế tiếp ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút, kỹ nghệ tối cao trong võ học ta tu.”
Kỹ nghệ tối cao?
Sắc mặt Trương Vinh Phương cũng trở nên nghiêm nghị, đánh đến bây giờ, đối phương thân làm Linh Tướng, còn lâu mới có được sự cường hãn giống như hắn tưởng tượng.
Đặc biệt là lực lượng.
Theo đạo lý mà nói, lực lượng của Linh Tướng không đến nỗi chỉ có điểm ấy mới đúng. Nhưng hiện tại xem ra, tăng phúc của Linh Tướng dường như chủ yếu là nhằm vào phòng ngự và khôi phục.
Trên lực lượng cũng không nhiều, không khớp với tư liệu ghi lại.
Đối với cái này hắn suy đoán có hai cái khả năng.
Một cái là do Tang Lan quá yếu, có thể tăng phúc đến trình độ này đã rất mạnh rồi.
Cái còn lại, cũng có thể là trước đó đối phương căn bản chưa hề dùng tới hình thái át chủ bài chân chính.
Kế tiếp, khả năng sẽ tới thật rồi.
Hai người đứng trong rừng, cây cối bốn phía sớm bị trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi chém đổ một mảng lớn, hình thành một mảnh đất trống.
“Tuy rằng võ công linh tinh xác thực không có trọng dụng, nhưng thứ duy nhất xem như ta công nhận, chỉ có một. Đó chính là…”
Tang Lan giang hai cánh tay.
Hai mắt bỗng nhiên trợn to.
“Chung Thức!”
“Sát Na Nhất Tuyến!”
Đồng thời, trên hai cánh tay hắn ta cùng sáng lên từng khối vết lốm đốm lam sắc hình thoi.
Vết lốm đốm nọ giống như cầu thang, từ bả vai làm điểm khởi đầu, kéo dài hướng bàn tay, nhìn từ xa giống như đường vân ngựa vằn.
Không chỉ như vậy, bộ vị bắp chân sau hai chân hắn ta mọc ra hai mảng xúc tu màu bạc cường tráng.
Những xúc tu này trực tiếp rơi xuống đất, giống như có tác dụng thay thế một bộ phận hai chân, trở thành bàn chân mới.
“Gió!”
Tang Lan quát khẽ một tiếng.
Trong sự ầm ầm tảng lớn khí lưu vờn quanh bên cạnh hắn ta, xoay tròn, sau đó gia tốc, bỗng nhiên nhào tới hướng Trương Vinh Phương.
Trong quá trình khí lưu này xoay tròn gia tốc, mơ hồ xông vào rất nhiều sương mù màu lam.
Tốc độ gió xen lẫn sương mù màu lam cực nhanh, phạm vi bao trùm cũng cực lớn, căn bản là không có cách nào để tránh né.
Không kịp tránh thoát, Trương Vinh Phương cấp tốc giơ cánh tay lên, đón đỡ ở phần mặt.
Xuy xuy xuy!
Ngoài dự liệu của hắn là khi cơn gió màu lau ấy xẹt qua trên người hắn thì lại giống lưỡi dao sắc bén, không ngừng cắt da thịt hắn ra.
Phải biết rằng hắn chính là Tông Sư đại thành chồng lên một đống ngạnh công, độ cứng của da thịt vượt xa người thường có thể tưởng tượng, nhưng chính là như vậy, hắn lại có thể bị một chiêu này cắt ngang làm tổn thương thân thể.