Chẳng qua là thiên phú của hắn ta thực sự quá tốt, mới dung hợp võ học còn lại, bước vào Tông Sư.
Nhưng mà không hơn.
Tới Tông Sư, hắn ta dừng tu hành võ công, chuyên chú tại văn công, cuối cùng quả nhiên chứng minh hắn ta đã sắp xếp đúng.
Văn công đạt đến cực hạn, hắn ta Bái Thần xong rồi một bước lên trời, thành tựu Linh Tướng.
Một phát dẫm nát toàn bộ những Tông Sư Đại Tông Sư trước đây khinh thường hắn ta dưới lòng bàn chân.
Chỉ là lúc này hắn ta điểm ra một chỉ, võ công vốn có tư thái ưu mỹ không hề thấy đâu, hoàn toàn biến thành vũ đạo quỷ dị cứng ngắc.
Nhưng chính là những chiêu thức nhìn như thông thường này, dưới sự tăng phúc tốc độ lực lượng cường đại của Linh Tướng, cứng rắn trở nên cương mãnh không gì sánh được, làm cho Trương Vinh Phương căn bản không dám đón đỡ.
Cũng may hôm nay hắn cường hóa thân thể đến nước này, tốc độ bình thường thậm chí có thể miễn cưỡng giao thủ với Đại Tông Sư Cực Cảnh.
Lực lượng cũng còn hơn Tang Lan là Linh Tướng lúc này một tia.
Cộng thêm tiên cơ ngăn địch, mới có thể tinh chuẩn lần lượt tránh khỏi công kích của hắn ta.
Nhưng vẫn không phải là cách.
Trương Vinh Phương suy nghĩ đối sách, cân nhắc kế sách đối địch.
Chỉ là một Linh Tướng cảnh giới Tông Sư rác rưởi, lại có thể khiến hắn nhất thời có chút bất lực không làm gì được.
Sau hơn mười chiêu liên tục, tốc độ của Tang Lan càng lúc càng nhanh. Hắn ta dường như cũng phát hiện Trương Vinh Phương không dám cứng rắn chống đối với hắn ta, lúc này dứt khoát chỉ công không thủ, toàn lực bạo phát tốc độ công kích.
“Tới giết ta xem? Không phải vừa nãy ngươi ngông cuồng lắm à!!? Ha ha ha ha ha!!”
Lúc này hắn căn bản chỉ là một người thường có nắm giữ lực lượng, bị Tự Cường Chi Tâm của Tông Sư vặn vẹo tự cho mình là rất mạnh.
Vụt!
Bỗng hắn ta đánh thẳng ra một quyền, ngân tuyến bao trùm trên cánh tay tản ra, hóa thành vô số sợi tơ bay về phía trước.
Giống như tư thái bạch tuộc vươn tua đi săn, một phát chụp về phía trước.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Vinh Phương cấp tốc lui ra phía sau, nhưng vẫn là bị linh tuyến lướt qua.
Từ cánh tay trái cho đến vai của hắn đều bị quệt ra miệng máu rậm rạp, như là có vô số lưỡi dao sắc bén cắt máu thịt ra một mảng vết thương dài hẹp.
“Nhìn đi, con người vốn yếu như vậy, khẩu khí tuy lớn đấy, nhưng khi động thủ thật thì vẫn chỉ là chó hoang.” Tang Lan cười nói: “Những người trước đó cũng giống như vậy, trước khi động thủ một tên hai tên coi thường ta. Sau đó thì sao? Cuối cùng chỉ có ta cười đến cuối cùng! Đại Tông Sư thì như thế nào? Tiên cơ ngăn địch thì như thế nào? Ngươi đánh không chết ta! Chỉ có thể bị ta sống sờ sờ kéo chết!”
“...” Sắc mặt Trương Vinh Phương âm trầm, lúc này đối phương nhất định chính là rùa sắt có gai, chạm cũng không chạm được, tốc độ lực lượng còn nhanh. Cứ đánh tiếp như vậy, mặc dù hắn không sợ, nhưng căn bản không làm gì được người nọ.
“Tiểu hữu, tiếp đao!”
Bỗng trên tường thành phía sau truyền đến một tiếng kêu gào.
Trong cảm giác của Trương Vinh Phương, một thanh tiểu đao cấp tốc bay tới hướng hắn.
Hắn cũng không quay đầu lại, cấp tốc lui về phía sau, nhảy lên một cái, đưa tay đón được.
Đây là một thanh đao toàn thân đen kịt, giống như dùng một khối phế sắt chế tạo nên.
Thân đao chỉ dài bằng bàn tay, tay cầm dùng sợi tơ cùng màu quấn một vòng lại một vòng.
Xem toàn thể thì thường thường không có gì lạ, ngoại trừ vẻ ngoài.
“Đao tên Thông Nguyên, trợ giúp tiểu hữu một tay!” Giọng Đông Phương Mục lại truyền đến.
Lạch cạch.
Trương Vinh Phương bỗng buông tay, tiểu đao tùy ý rơi trên mặt đất.
Ngay mới vừa rồi, hắn bỗng nhiên cảm giác được một luồng nóng hổi kịch liệt tuôn ra từ chuôi đao.
Cảm giác kia khiến hắn không thể cầm chuôi đao, chỉ có thể buông tay mặc cho nó rớt xuống.
Biến cố này khiến nét mặt già nua của Đông Phương Mục ở hậu phương ngẩn ra, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Không đợi ông ta hỏi gì, lúc này Tang Lan lại xông tới gần đến trước mặt, điên cuồng ra chiêu tiến công.
Võ công của hắn ta thường thường không có gì lạ, mặc dù là Tông Sư, nhưng ở trong Tông Sư cũng thuộc về cấp thấp nhất.
Thế nhưng mặc dù võ công chẳng tốt, không chịu nổi hắn ta vận dụng linh tuyến thỉnh thoảng bay lên không nổ tung, đột nhiên tập kích.
Loại tập kích này căn bản không có đạo lý không có logic để dự đoán.
Thế cho nên tiên cơ ngăn địch căn bản không dùng được.
Trương Vinh Phương suy đoán, trình tự Linh Tướng hẳn là có năng lực có thể quan sát được lưu động hướng đi của linh tuyến.
Nhưng hắn không phải là Linh Tướng, thế nên đây thuần túy chính là áp chế trên trình tự sinh mạng.
Phụt!
Nhất thời thất thần, một tảng lớn huyết nhục trên bả vai hắn bị linh tuyến bay ra cứng rắn cắt đi.