Mặt đất cây cối bốn phía giống như là đậu hũ, dưới những vết cắt của roi linh tuyến không chịu nổi một kích, đều gãy lìa.
Chỉ có Trương Vinh Phương.
Cơ thể hắn cao lớn lại giống như thuyền nhỏ trong sóng gió kinh hoàng, bất luận sóng gió to lớn như thế nào, hắn đều tinh chuẩn ung dung rơi vào chỗ trống của roi linh tuyến.
Dưới trạng thái huyết liên, tốc độ và lực lượng của hắn đều được tăng phúc lên một mảng lớn, lúc này ứng đối với linh tuyến, càng nhẹ nhàng như thường.
“Ngươi bây giờ… yếu hơn ban nãy!” Hắn nheo lại hai mắt. Đầu ngón chân điểm một cái, nhanh chóng lóe lên giữa roi tiên linh tuyến dài đang quất loạn, tới gần Tang Lan.
“Tạm biệt nhé.”
Trong nháy mắt, hắn liên tục sử dụng Súc Địa.
Người Trương Vinh Phương như huyễn ảnh, lóe lên đi đến bên cạnh Tang Lan, một mảnh Âm Hồng lại đánh ra.
Lúc này hắn không chỉ đánh ra một chiêu, mà là liên tục không ngừng sử dụng Âm Hồng!
Một giây chín chiêu liên tục!
Chín đạo Âm Hồng hội tụ thành quang mang màu đỏ thẫm trước nay chưa từng có, ầm ầm đánh lên người Tang Lan bất ngờ không kịp đề phòng.
Tang Lan muốn tránh ra, nhưng hắn ta né tránh ba lần liên tục, vừa đứng vào vị trí đã lại bị Trương Vinh Phương đuổi theo.
Căn bản là không cách nào né tránh được!
Tất cả động tác của hắn đều bị dự phán, thậm chí ngay cả bước ứng đối kế tiếp cũng bị dự phán.
Tiên cơ ngăn địch chính là năng lực kinh khủng như thế, cho dù đối mặt một đối thủ hoàn toàn xa lạ, một hệ thống hoàn toàn xa lạ.
Chỉ cần cho hắn thời gian, rất nhanh là hắn có thể mò thấu nó, sau đó tiến vào trình độ né tránh tuyệt đối.
Chỉ có Tông Sư nắm giữ tiên cơ ngăn địch giống như thế mới có thể tiến hành dự phán đối với hắn.
Mà bây giờ, tiên cơ ngăn địch của hắn còn hơn đối phương, căn bản chính là trò đùa!
Phụtt!!
Cuối cùng, chín đường Âm Hồng không thể tránh né rơi vào toàn bộ lên người Tang Lan.
Từ xa nhìn lại, giống như một đám mưa máu hoàn toàn bao vây Tang Lan vào bên trong.
A!!!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm chói tai, Tang Lan điên cuồng cuồng loạn nhảy lên, ra quyền, cố gắng đánh tan sương máu xung quanh.
Nhưng không làm nên chuyện gì.
Vô số sương máu bám vào trên người hắn ta, ăn mòn linh tuyến trên người hắn ta thành từng mảng điểm đen, đốm đen.
Mặt đất bị sức mạnh khổng lồ hắn ta đánh ra lúc giãy dụa thành từng hố sâu lớn nhỏ không đều.
Một ít khí lưu bị kích phát đánh vào trên cành cây, thậm chí còn có thể đánh ra từng mảnh vỏ cây. Có thể thấy được lúc này lực lượng của Tang Lan mạnh bao nhiêu.
Hiện giờ tất cả mọi thứ của Tang Lan đều bị Trương Vinh Phương nắm chặt trong tay, Tông Sư như hắn ta chính là một chuyện cười.
Tùy tiện so sánh với Tông Sư mà Trương Vinh Phương từng giao thủ trước đây, tùy tiện một người nào đều có thể nghiền ép người này trên võ đạo.
Có thể nói Tang Lan này căn bản chính là phế vật võ đạo.
Tiến vào Tông Sư, cũng là cái đồ dỏm, tiên cơ ngăn địch yếu đến đáng thương, phòng ngự tuyệt đối chỉ có một chút cơ sở cơ bản.
Chung Thức tăng lên cũng chỉ là hơi tăng phúc chút lực lượng tốc độ. Không hơn.
Tất cả của người này, đều dựa vào thần phật mà mình Bái Thần.
Từ năng lực chủ yếu của Chung Thức là tăng phúc áp chế ý chí thần phật là có thể nhìn ra được.
Loại áp chế này tuy mạnh, nhưng trong nháy mắt khi người bị công kích bị thương, sẽ bởi vì gặp kích thích khổng lồ mà tỉnh táo lại, xuất hiện phản kháng theo bản năng.
Trương Vinh Phương trước đó là như thế.
Về mặt ý chí hắn hoàn toàn bị áp ché, nhưng nháy mắt khi thân thể bị thương, hắn liền có thể kịp phản ứng, tiến hành né tránh. Chỉ có điều so sánh với người bình thường, hắn không sợ bị thương. Thế nên nhiều lần như vậy đều đánh không chết.
Đương nhiên, hiện tại Tang Lan đã biết hết tất cả.
Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu hắn thắng.
Trương Vinh Phương không hề quên trên tư liệu mà Thiên Nữ cho hắn, rõ ràng còn nhớ Linh Tướng còn có một hạng năng lực ẩn giấu nhất.
Đó chính là…
Đại Hàng Thần!
Trong nháy mắt, toàn thân Tang Lan sáng lên ánh sáng bạc dày đặc. Xung quanh toàn thân hắn ta hiện ra tảng lớn sương trắng bao phủ.
Hai mắt hắn ta hoàn toàn trắng bạc, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương.
Tại thời khắc này, thuộc về tâm trí của con người hoàn toàn bị áp chế. Thay vào đó, là sự tồn tại hoàn toàn mới ở trình tự không biết kia.
“Đã đến rồi sao?” Lúc nãy trên mặt Trương Vinh Phương bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến có chút trắng bệch, hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn.
Hắn nhìn chòng chọc Tang Lan đối diện, lúc này sự nhẹ nhàng trên mặt dần dần biến mất.
“Hàn Thiên.” Tang Lan bỗng mở miệng, đưa tay chỉ hướng phía bên này.
Trong tiếng ầm ầm, một luồng áp lực vô hình thật lớn, hung hăng từ ngón tay của hắn ta rơi lên người Trương Vinh Phương.