Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1331 - Chương 1331 - Phỏng Đoán (18)

Chương 1331 - Phỏng đoán (18)
Chương 1331 - Phỏng đoán (18)

Đây là áp chế ý chí giống như ban nãy!

Chiêu thức giống nhau như đúc, nhưng cường độ so với trước kia phải mạnh hơn rất nhiều.

Trong mắt Trương Vinh Phương giống như xuất hiện tảng lớn khí lưu màu xanh lam, làn da trên người hắn không giải thích được tự bắt đầu nổ tung, hiện lên từng vết thương máu.

Trước đó hắn lợi dụng trạng thái cực hạn liền có thể dễ dàng tránh ra khỏi.

Nhưng bây giờ… hắn mở ra huyết liên mạnh hơn rồi, nhưng vẫn hãm sâu trong ảo giác áp chế ý chí.

Ken két!

Hai cái huyết liên sau lưng Trương Vinh Phương không ngừng giãy dụa, Huyết Thần và Nguyện Nữ trong đó giống như đang không cam lòng nhúc nhích, cố gắng trợ giúp phản kháng.

Nhưng lần này, hai bên chênh lệch thực sự quá lớn. Cố gắng của bọn nó, chỉ là khiến áp lực nặng nề vô hình xung quanh thoáng giảm bớt một tia, có chút ít còn hơn không.

Đây là đối kháng ý chí đơn thuần.

Hàng Thần của Linh Tướng, cho dù chỉ là tàn thần cũng mạnh hơn nhiều những Hàng Thần hắn đã từng gặp được trước kia.

Áp chế ý chí thần phật đơn thuần, cường độ của lần này là nhiều gấp trước kia mấy lần!

Toàn thân Trương Vinh Phương run rẩy, hai đầu gối không ngừng uốn lượn, thấp xuống, giống như có áp lực nặng nề khổng lồ đang ép buộc hắn quỳ xuống.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!? Làm sao bây giờ!!?

Hắn điên cuồng chống đỡ thân thể, không để cho mình quỳ rạp xuống đất. Trong lòng suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.

Cường độ của Đại Hàng Thần Linh Tướng vượt xa dự tính của hắn.

Thế cho nên Chung Thức Tông Sư hắn lưu lại, lúc này hoàn toàn không dùng được.

Bởi vì đây là đối kháng ý chí thuần túy.

Nếu muốn đối kháng áp chế ý chí thần phật, chỉ có dựa vào bản thân!

Đại Tông Sư Cực Cảnh chính là ép bản thân mình thành bị điên, mới có thể đối kháng áp chế tinh thần như vậy.

Mà người thường đối mặt với áp chế kiểu này, không thể nhúc nhích được!

Căn bản là không có cách nào để nhúc nhích!!!

Xuy xuy xuy!!

Trương Vinh Phương gần như chỉ là đứng tại chỗ, cả người đã bắn ra rậm rạp tảng lớn tơ máu.

Hắn há to mồm, cố gắng rống kêu ra tiếng, nhưng cổ họng chẳng phát ra được một tiếng nào, giống như có đồ vật gì đó đang kẹp chặt hắn.

“Cấm kỵ.” Mặt Tang Lan không chút thay đổi, đi từng bước lại gần bên này.

“Tự vẫn đi.”

Ánh sáng bạc trong đôi mắt hắn ta lại sáng rõ.

Tự vẫn!!?

Sắc mặt Trương Vinh Phương dữ tợn. Hai tay thế mà tự mình nhấc lên cao, chộp về phía cổ họng của mình.

Bàn tay dần dần, từng bước một, giơ lên, tới gần cổ.

Tự vẫn!!?

Hắn cực khổ tu hành, đêm đêm ngày ngày tính toán liều mạng, chính là vì sống cuộc sống yên bình mình muốn tại loạn thế này!!

Hắn muốn sống tốt hơn!!

Muốn cuộc sống an ổn hơn!!!

Hiện tại muốn hắn tự vẫn!!?

Vẻ mặt Trương Vinh Phương dữ tợn, huyết dịch toàn thân lưu chuyển với tốc độ cao nhất, nhiệt độ cơ thể cấp tốc kéo lên.

“Đang nói đùa gì vậy!!?”

Hắn điên cuồng khống chế hai tay, đối kháng luồng áp lực kinh khủng kia.

Vô số tâm tư tạp niệm trong đầu, ở chớp mắt này tiêu tán toàn bộ.

Chỉ còn lại có một chút.

Tránh ra!

Tránh ra!!

Tránh ra!!!

Oành!!

Trong nháy mắt ý chí thần phật bên ngoài lại tăng cường, hóa thành nước lũ hung hăng quét lên người Trương Vinh Phương.

Hai cánh tay hắn vốn đã bắt đầu trở nên chậm chạp, nhưng lúc này dưới tác dụng của luồng ngoại lực mới, hai tay hung hăng đâm hướng cổ mình.

Phốc!!

Trong nháy mắt, một cánh tay đỏ thẫm hung hăng va chạm từ phía dưới, cố sức tách hai tay của hắn ra, làm chệch hướng.

“A!!!!!”

Trương Vinh Phương ngẩng mạnh đầu, cơ thể vẫn bị đè nén tại thời khắc này giống như tránh thoát cái gì đó.

“Chung Thức!”

“Thần Tốc!!!”

Cơ hồ là cùng trong nháy mắt, dưới áp lực thật lớn, huyết liên thứ hai đằng sau lưng hắn lúc này triệt để thành hình.

Trong nháy mắt huyết liên tách ra.

Một mảnh hoa văn màu máu mới lan tràn bao trùm đến toàn thân hắn.

Thình thịch!!!

Hai nguồn lực khổng lồ mới kết hợp, bạo phát, ầm ầm phá vỡ áp lực vô hình nào đó.

Cơ thể nửa cong của Trương Vinh Phương chợt biến mất, nhằm phía Tang Lan.

Tất cả xung quanh giống như đều tiến vào trạng thái chậm tuyệt đối.

Bầu trời, đại địch, đá vụn bùn đất tung tóe, lá cây tung bay lăn lộn như mưa rơi, thậm chí một con trùng giáp đen bị trận đấu chấn cho rơi xuống giữa không trung.

Hết thảy tất cả, đều chậm lại tại thời khắc này.

Trương Vinh Phương giậm chân, vọt tới trước, tốc độ cực cao, không ngừng phá tan tầng tầng lớp lớp ý chí thần phật, khiến làn da toàn thân hắn cũng bắt đầu hé vô số miệng máu.

Lượng lớn máu loãng nhuộm đỏ thân thể.

Nhưng hắn mặc kệ.

Trong ánh mắt chỉ có một người phía trước -- Tang Lan!

Tầng tầng ý chí thần phật giống như từng tầng gió màu băng lam, từng dòng nước lưu động xoay tròn, không ngừng bị hắn phá tan, xé mở, lại phá tan!

Hắn thấy mặt Tang Lan không chút thay đổi, chậm rãi lại đưa tay hướng về phía hắn, dường như chuẩn bị động thủ lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment