Nhưng, đã không còn kịp rồi!
Dưới trạng thái Thần Tốc, toàn thân Trương Vinh Phương đẫm máu, mỗi một bước giẫm nứt mặt đất, làm nổ một cái hố lớn tới mấy mét.
Rốt cuộc, hắn đi tới trước người Tang Lan.
Ba cánh tay giơ lên, hướng phía trước, toàn lực.
“Tiên pháp - Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao!!!”
Ba cánh tay lấy một loại vận luật rung động kỳ dị, vẽ ra đường vòng cung lợi hại như đao phong, chợt chém xuống.
Vụt!!
Thời gian giống như trong nháy mắt dừng lại.
Tang Lan đứng tại chỗ, tay mới giơ lên một nửa, nhưng đã không thể tiếp tục.
Trong chớp nhoáng này, ba cánh tay của Trương Vinh Phương hoàn toàn không thèm quan tâm, đánh toàn lực với tốc độ cao nhất, lấy một lực đạo kinh khủng đánh vào giữa ngực hắn ta.
Không phải bất kỳ địa phương nào khác, chỉ là ở giữa ngực.
Dưới sức lực khổng lồ đè xuống, trong nháy mắt ba cánh tay đã bạo liệt nổ tung, hóa thành vô số huyết nhục mảnh xương, toàn bộ nện ở trên người Tang Lan.
Thời gian lại lưu động.
Ầm ầm!!
Một tiếng nổ vang lớn, mặt đất chấn động kịch liệt, tản ra một mảnh bùn đất dao động như sóng gợn.
Ba cánh tay của Trương Vinh Phương nổ tung, hắn nửa quỳ ở chính giữa, vẫn không nhúc nhích.
Mà bên kia, Tang Lan bay ngược ra, lấy một tốc độ khủng khiếp đụng gẫy cây cối phía sau, vẫn còn bay tiếp ra phía xa.
Giữa không trung, giữa ngực hắn ta bị đánh ra ba lỗ máu rõ ràng, đã có không ít xương thịt của Trương Vinh Phương lún vào vết thương.
Lúc này bộ phận trong vết thương đang bị vô số xương thịt ăn mòn, bắt đầu xuất hiện tảng lớn lốm đốm màu đen.
Theo lốm đốm cấp tốc lan tràn khuếch tán, ánh sáng bạc trong mắt hắn ta bắt đầu lóe lên, giống như bắt đầu kết nối không ổn định.
Tang Lan miễn cưỡng lại cố đưa tay. Hắn ta hoàn toàn không ngờ được ý chí của mình lại bị đâm xuyên, đợi đến lúc phản ứng kịp thì đã muộn rồi.
Tốc độ của người nọ quá nhanh, quá là nhanh.
Hắn ta còn rất nhiều năng lực chưa dùng, đáng tiếc cũng không kịp.
Tại một khắc cuối cùng này, có thể dựa vào chỉ có cơ thể cường đại của bản thân Linh Tướng.
“Quên đi.”
Phù.
Ánh sáng bạc trong mắt Tang Lan trực tiếp ảm đạm, tắt mất.
Cả người ầm ầm nổ tung ở giữa không trung, hóa thành một đóa hoa linh tuyến màu bạc, tách ra, tản ra, sau đó hóa thành bụi đen tản ra biến mất.
“Ta nhớ kỹ ngươi rồi.” Một khắc cuối cùng, giọng Tang Lan xa xa truyền vào trong tai Trương Vinh Phương.
“Nhớ kỹ ta?” Trương Vinh Phương gian nan đứng dậy, trên mặt lộ ra một tia tươi cười quái dị.
“Đánh lén thắng, cũng là thắng.” Bằng không hắn vẫn giữ lại Chung Thức không dùng, làm như vậy là vì cái gì?
Không phải là bạo phát tốc độ tại thời khắc mấu chốt, đánh cho người trở tay không kịp, một kích bị mất mạng sao?
“Người thắng mới có được tất cả.” Ba cánh tay trên người Trương Vinh Phương bắt đầu cấp tốc nhúc nhích, sinh trưởng, lại mở rộng ra.
“Đây, cũng là chuẩn tắc của Nhân Tiên chi đạo ta!”
“Linh Tướng kia… thế mà lại… đã chết!?”
Trên giữa sườn núi phía xa, Thiên Nữ đỡ Đông Phương Mục đã cầm máu, cùng với Nhiễm Hân Duyệt vẻ mặt trắng bệch cùng nhìn qua bên này từ xa.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tang Lan cuối cùng nổ tung, hóa thành một đoàn bụi đen.
Mấy người đều trợn to hai mắt, trầm mặc.
Linh Tướng là không thể chiến thắng được.
Chân lý này, từ lâu đã khắc sâu vào trong lòng mấy người.
Không chỉ bởi vì phòng ngự kinh khủng của bản thân Linh Tướng mà còn có chiêu Đại Hàng Thần cuối cùng.
Coi như là trong Đại Tông Sư Cực Cảnh cũng phải nhìn người, xếp hạng không đủ, đồng dạng không có sức chống lại.
Chỉ có mấy người xếp hạng cao nhất mới có thể thực sự đối kháng Linh Tướng chân chính trên ý nghĩa.
Nhưng tương tự, bọn họ không thích giao thủ với Linh Tướng, bởi vì không ai có thể giết chết Linh Tướng, thần phật không chết, Linh Tướng bất diệt.
Đặc biệt là cơ thể phòng ngự khủng bố của Linh Tướng, nó mạnh mẽ đến độ người bình thường hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được.
Cầm ma binh cũng cần phí sức chín trâu hai hổ, mới có thể gây tổn thương được. Mà mỗi một lần đám Đại Tông Sư Cực Cảnh mở giải phóng thì sẽ bị nội thương một lần, đương nhiên càng không muốn giao thủ cùng.
“Tuy đánh rất gian nan nhưng hắn quả thật, đã giết một Linh Tướng.” Ánh mắt Đông Phương Mục phức tạp nói.
Ông ta sống quá lâu, cũng thấy rõ quá nhiều, đương nhiên rõ ràng điều này có ý nghĩa gì.
Một thân xác kiên cố của Linh Tướng, không có ma binh, quả là không ai có thể ngăn cản.
Bất luận là công hay là thủ, coi như là ông ta cầm ma binh trong tay, mở giải phóng, cũng nhiều lắm chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Một khi bức cho đối phương Đại Hàng Thần, kết quả cuối cùng chính là ông ta chắc chắn phải chết.
Hiện tại, người nọ không sử dụng ma binh, thuần túy dựa vào chính mình đã cứng rắn đập chết một tên Linh Tướng.