Đối với Nho giáo, thế lực to lớn đã từng phủ đầy bụi trong lịch sử này, bọn họ đều rất tò mò.
Phải biết rằng năm đó Nho giáo có thể nói là tín ngưỡng trong lòng người đọc sách khắp thiên hạ.
Thế lực thực lực mạnh, quả thực có thể với Phật Môn đạo giáo xác nhập vào một thể hiện nay.
Lại không ngờ rằng, sau khi Trần Quân Trầm bị Đế sư đánh bại liền chưa gượng dậy nổi, rất nhanh đã bị Linh đình áp chế, phân cách, tiêu diệt.
Hôm nay mới có thể biến thành hạ cửu lưu, đặt song song với kỹ nữ. Từ đó cũng có thể nhìn ra mối hận và kiêng kỵ của Linh đình đối với Nho giáo trước đây.
“Trên thực tế, đạo mà Nho giáo ta tu hành phải sớm hơn Cực Cảnh. Khi đó lúc bọn ta lớn mạnh hưng thịnh, làm gì có Cực Cảnh nào chứ.” Đông Phương Mục lại ho khan vài tiếng.
“Đã có duyên gặp mặt, không bằng chúng ta trước tiên tìm một nơi trò chuyện thế nào?”
“Chính có ý đó.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Thương thế của mấy người đều không nhẹ, ngay cả Thiên Nữ, lúc này cũng có vẻ hơi uể oải. Đây là hiện tượng tự nhiên do trước đó cao độ tập trung tinh thần, sau đó liên tiếp bị Linh Tướng và Đại Tông Sư áp chế.
*
*
*
Ngay trong nháy mắt Tang Lan bị đánh tan.
Một vòng rung động vô hình, lấy khu vực hắn ta hóa thành bụi đen biến mất làm khởi điểm, nhanh chóng mở rộng, lan tràn hướng xung quanh.
Tín hiệu vô hình lấy tốc độ người thường không cách nào tưởng tượng, xuyên qua khoảng cách mấy nghìn kilomet. Đường kính hơn mười ngàn cây số chớp mắt đã bao trùm tất cả thần miếu, đạo quan, chùa miểu vân vân trên toàn bộ Đại Linh.
Tất cả có cung phụng thần phật, tại thời khắc này, đều theo tín hiệu truyền bá vô hình kia, hơi phản hồi lại tín hiệu mới.
“Cấm kỵ.”
“Cấm kỵ.”
“Cấm kỵ.”
“Cấm kỵ.”
Từng thần dụ giống như mưa rơi, rơi vào trong đầu thần quan tu sĩ tăng lữ đạo nhân cầu khẩn ở trước tượng thần.
Chân Phật tự Tây tông, trong đại điện Di Lặc.
Một hạt châu trên phật châu trong tay Nguyên Sư chợt bị cứng rắn bóp vỡ, hóa thành vô số bột phấn vụn gỗ vẩy ra.
“Tang Lan.” Ngũ quan trên khuôn mặt tròn thành một đoàn của hắn ta cau có.
Hắn ta buông phật châu, lấy ra từ bên hông một khối lệnh bài màu xanh bạc.
Lệnh bài tinh xảo hoa lệ, điêu khắc vô số hoa văn phi điểu trùng cá, ở giữa có một hình ảnh rồng hút nước mơ hồ.
Đây là linh bài hộ thân thuộc về giáo phái của Tang Lan. Trong đó lưu lại một sợi linh tuyến trên người Tang Lan.
Dưới tình huống bình thường, bởi vì có một sợi linh tuyến của Linh Tướng nên tấm lệnh bài này sẽ hiện ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, thoạt nhìn tương đối thần dị.
Nhưng lúc này, mặt ngoài lệnh bài ảm đạm không ánh sáng, đã không còn sự sáng bóng trước kia, giống như văn vật để đó mấy trăm năm, xấu xí mục nát.
“Hắn thế mà lại đã chết?” Thần quang trong mắt nhỏ của Nguyên Sư chậm rãi trở nên ngưng trọng, trở nên nghiêm nghị.
“Ai ra tay? Nghịch Thời hội? Chân Nhất? Đại Đạo? Hay là lực lượng ẩn giấu của ngũ vương?”
Về phần còn lại, hắn ta không tin có ai có thể giết chết Tang Lan.
Coi như là Địa Mẫu hành tẩu các đại quý tộc người Linh cung phụng, cũng chẳng qua cùng lắm là ngang hàng với Tang Lan.
Thần phật hành tẩu của từng nhà này, phần lớn đều là Linh Tướng tàn thần giống như Tang Lan.
Bọn họ toàn nhờ vào thần phật đề thăng mình, sau đó mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô số người cung dưỡng, coi mạng người như cỏ rác.
Loại người này cũng chỉ có thể bắt nạt võ nhân dưới Linh Tướng, phàm là xuất thủ với cao thủ cùng trình tự, đều có thể đơn giản miểu sát bọn họ.
Mặc dù Nguyên Sư cũng chướng mắt loại người như Tang Lan, nhưng lúc này đây không giống nhau.
Một tia tin tức vô hình theo phương hướng không rõ chui vào đầu hắn ta.
Loại tin tức chợt hiện ra này, chính là phương thức xuất hiện nhất quán của thần dụ.
Nguyên Sư cũng sớm thành thói quen.
Hắn ta cấp tốc nhìn quét một lần, sắc mặt cũng càng thêm nghiêm túc.
“Cấm kỵ… Nhân Tiên quan… Quan chủ lại có thể có thể chính diện giết chết Tang Lan!?”
Nhìn từ thần dụ, Tang Lan không phải chết bởi linh tuyến tương tự cắn nuốt. Linh tuyến của hắn ta, hôm nay hoàn toàn bị nát bấy tiêu tán một bộ phận!
Loại tiêu tán này, đại biểu cho tổn thất mang tính vĩnh cửu!
Vậy nên cuối cùng thần Hàn Thiên sau lưng hắn ta quyết đoán từ bỏ Đại Hàng Thần, tự bạo thân thể, chính là vì phòng ngừa càng nhiều linh tuyến Linh Tướng bị ăn mòn, bị tổn thất vĩnh viễn.
“Quả thật là cấm kỵ!!” Trong lòng Nguyên Sư cũng dâng lên một tia sởn tóc gáy.
Trước đó người đầu tiên làm được điểm này, là Nho giáo.
Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái.
Năm đó Nho giáo khởi xướng mọi người không tin thần phật, từng một lần dẫn đến linh tuyến của giáo phái vĩnh cửu giảm thiểu với số lượng biên độ lớn.