“Tiếp theo, quan chủ đã nghĩ tới nên đối phó với đợt sóng lớn ập đến từ thiên hạ như thế nào chưa?” Đông Phương Mục nhìn về phía Trương Vinh Phương.
“So với Nhân Tiên quan của ta, Nghịch Thời hội lúc đó đã ứng đối ra sao?” Trương Vinh Phương không trả lời, ngược lại hỏi một câu hỏi khác.
“Bị trọng thương, sau đó ẩn nấp.” Nhiễm Hân Duyệt trả lời.
“Nho giáo thì sao?” Trương Vinh Phương lại hỏi.
“Bị trọng thương, tan rã, bây giờ…” Đông Phương Mục khẽ lắc đầu.
“Vì sao lại như thế? Thật sự không thể địch lại Linh Tướng Thần Tướng sao?” Trương Vinh Phương trầm mặc, hỏi.
“Linh Tướng Thần Tướng, thì có thể địch. Nhưng thần phật là không thể địch.” Đông Phương Mục trả lời. “Ý chí của con người, so với ý chí thần phật, chênh lệch giữa hai bên quá quá lớn. Thần phật bất tử bất diệt, mà sinh tử của chúng ta chỉ có một cơ hội. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt chúng ta ẩn nấp ở phía sau màn.”
Ông ta thở dài.
“Đối kháng chính diện, con người chắc chắn phải chết. Một khi Đại Hàng Thần thần phật, ngươi đã từng thấy uy lực của thứ đó rồi đấy, một Linh Tướng bình thường cũng có thể lập tức hóa thành cường giả tuyệt đỉnh, chớ nói chi là vẫn còn có những Linh Tướng mạnh mẽ hơn nữa. Cho nên chỉ có thần phật mới có thể áp chế thần phật. Mà chúng ta, chỉ cần có thể bị động duy trì cho bản thân không bị ảnh hưởng, cứ như vậy đã là cực hạn của loài người rồi. Mà muốn đối kháng với bọn họ, cách duy nhất chính là chia rẽ nội bộ bọn họ, giảm bớt tín đồ của bọn họ!”
Đông Phương Mục nghiêm túc nghiêm nghị nhìn chăm chú vào Trương Vinh Phương.
“Cho nên, bây giờ ngươi đánh lén giết chết Linh Tướng, tất nhiên sẽ dẫn tới việc nhóm thần phật chấn động. Bọn họ phái nhiều cao thủ đến đây như vậy, nhất định đã không còn quan tâm việc Đại Đạo Giáo che chở. Từ giờ trở đi ngươi nhất định không được dựa vào Nhạc Đức Văn nữa, mà là phải suy xét, làm sao mình có thể sống sót khỏi sự đuổi giết của những thứ này!”
Trương Vinh Phương trầm mặc.
Bây giờ tâm thần hắn vẫn đang tuôn ra từng đợt mệt mỏi, nếu trong thời gian ngắn lại có một Linh Tướng Đại Hàng Thần lần nữa, thì hắn thật sự không chắc là có thể chịu nổi.
Ý tứ của Đông Phương Mục rất rõ ràng.
Hoặc là mượn lực Nho giáo, hoặc là mượn lực Nghịch Thời hội, ẩn giấu bản thân.
Nhưng, một cảm giác cực kì không cam lòng dâng lên trong lòng hắn.
Vùn vụt, đột nhiên một con hắc điểu bay vụt vào từ bên ngoài tiểu sảnh, đáp xuống đầu vai Đông Phương Mục.
Thần sắc ông ta nhíu lại, nhận lấy hắc điểu, gỡ ống trúc trên đùi xuống.
Mở ống trúc ra, đổ cuộn giấy bên trong ra.
Mở ra đọc qua.
Bỗng nhiên, ông ta đột ngột đứng dậy khỏi ghế ngồi, sắc mặt thay đổi kịch liệt.
“Làm làm sao có khả năng!”
Ánh mắt Trương Vinh Phương, Thiên Nữ, Nhiễm Hân Duyệt đồng thời bị thu hút lại, nhận lấy trang giấy cầm trong tay ông ta.
“Đông Phương tiên sinh. Ngài thế này là?” Trương Vinh Phương nhíu mày đứng dậy.
Chuyện có thể khiến cho một Đại Tông Sư thất thố như vậy, nhất định là đã xảy ra sự việc cực kỳ đáng sợ nào đó, mới có thể khiến ông ta khiếp sợ như vậy.
Điều này khiến trong lòng hắn dâng lên một chút dự cảm bất tường.
Đông Phương Mục ngẩng đầu, sắc mặt hơi đờ đẫn.
“Mộc Lê vương đã chết, Khoa Tây Ốc làm phản, Nhạc Đức Văn thống nhất hai đại quân, bay thẳng đến Đại Đô!”
“!”
Trong phòng nhỏ, ba người đều lặng im.
“Không phải trước đó hai đại quân vẫn đang giằng co sao? Lúc trước Khoa Tây Ốc còn đánh Nhạc Đức Văn bị thương. Như vậy là thế nào?” Nhiễm Hân Duyệt không dám tin mà lẩm bẩm nói.
Nghịch Thời hội bọn họ phí hết tâm tư mới châm ngòi khơi ra đại chiến lớn như thế, thế mà bây giờ….
“Đó là trước đó.” Ánh mắt Đông Phương Mục phức tạp. “Nhạc Đức Văn lừa người khắp thiên hạ!”
Lúc ông ta nói ra những lời này, ánh mắt phức tạp nhìn Trương Vinh Phương.
Hắn không phản bác được, chỉ có thể trầm mặc.
*
*
*
Dưới chân Độ Chu Sơn.
Quân doanh trung quân của Mộc Lê vương.
Không có chém giết, không có tử đấu.
Trong quân trướng chủ soái.
Khoa Tây Ốc nhìn Mộc Lê vương lồng ngực nhuốm máu, ngã xuống đất không dậy nổi, khẽ lắc đầu.
“Ta đã khuyên ngươi rất nhiều lần rồi, rất nhiều lần mà đáng tiếc đi đến một bước bây giờ cũng không phải điều ta muốn.” Hắn ta và Mộc Lê vương cũng là hảo hữu, bây giờ không thể không ra tay, trong lòng hắn ta cũng không chịu nổi.
“Quả thật Khoa huynh là người đáng tin, đã nói trước thì nhất định làm được. Nói ra tay là ra tay. Cho dù là hảo hữu chí giao nhiều năm mà vẫn hung ác quyết tâm được.”
Trong doanh trướng, Nhạc Đức Văn bưng một chén trà sâm, chậm rãi uống một ngụm, thần sắc bình tĩnh.
“Chỉ là tạm thời liên thủ một lần thôi.” Khoa Tây Ốc cũng bình tĩnh. “Bây giờ đại thế của chúng ta đã thành, thu thập tuỷ não cũng đã xêm xêm sắp đầy, các giáo phái không nghe lời cũng đều nhổ bỏ hết rồi. Tiếp theo đây nên là trận đánh trực diện đúng không?”