Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1339 - Chương 1339 - Biến Ảo (7)

Chương 1339 - Biến ảo (7)
Chương 1339 - Biến ảo (7)

“Đúng vậy. Ngươi và ta đã kết bạn nhiều năm, xem ra vẫn là ngươi hiểu ta.” Nhạc Đức Văn gật đầu. “Lần trước cũng thế, may mắn mà có ngươi, gom người lại với nhau, mới thoải mái giải quyết toàn bộ. Ngươi và ta phối hợp vẫn y hệt năm đó.”

“Thương thế của ngươi không sao chứ?” Khoa Tây Ốc nhíu mày.

“Thương ngươi gây ra thì không có gì đáng ngại, là do hình như Địa Mẫu Thần Tuyết Hồng các đã phát giác ra được gì đó.” Nhạc Đức Văn thở dài: “Nhóm bằng hữu cũ mà cuối cùng lại thiếu đi một người. Là lỗi của ta, hay là của hắn đây?”

“Không phải của ai cả.” Khoa Tây Ốc cũng trầm mặc: “Chỉ là lập trường khác nhau, chỉ thế thôi.”

“Những người khác đã chuẩn bị thỏa đáng rồi nhỉ?” Cuối cùng Nhạc Đức Văn hỏi.

“Đều xong cả rồi, chỉ sợ bây giờ bên ngoài vẫn còn mù mờ, cho là nhóm chúng ta đang đánh nhau hết sức.” Khoa Tây Ốc cười lên.

“Chẳng qua, nếu không phải có thần dụ ủng hộ, ta vẫn thật sự không nhất định dám tin ngươi.”

“Chúng ta là bạn bè cũ.” Nhạc Đức Văn cường điệu.

“Mấy tên bạn bè cũ của ngươi đã chết rồi còn lại mấy người?” Khoa Tây Ốc hỏi lại.

“Đi thôi.” Nhạc Đức Văn không nói thêm nữa. Đứng dậy, đi đến lối ra, vén màn lều vải lên.

Bên ngoài có một thiếu niên hoa phục mi thanh mục tú, cung kính hành lễ với ông.

“Thanh Hà, gặp qua Nhạc chưởng giáo.”

“Đứa nhỏ ngoan.” Nhạc Đức Văn sờ sờ đầu hắn. “Đi theo sư phó ngươi sẽ mạnh mẽ hơn so với đi theo người cha bạc tình bạc nghĩa kia.”

“Ta cũng cảm thấy như thế.” Thanh Hà cười nói.

Hắn là con riêng của Mộc Lê vương, cũng là người thừa kế vương vị, đồng thời còn là một trong những đệ tử thân truyền của Khoa Tây Ốc.

“Thiên Công sư bá của ngươi đâu?”

“Thấy tình thế không ổn, nên trước đó đã đi rồi.” Thanh Hà trả lời. “Đi cùng hắn ta còn có mấy tướng lĩnh không nghe lời của vương phủ.”

“Ngược lại tên tiểu tử kia chạy cũng nhanh.” Nhạc Đức Văn sờ cằm.

“Đúng rồi, Nhạc chưởng giáo, đệ tử có một nghi hoặc, không biết có thể giải đáp hay không?” Thanh Hà nói.

“Ngươi nói đi. Nếu có thể trả lời thì ta nhất định sẽ nói.” Lúc này tâm trạng Nhạc Đức Văn không tệ.

“Ngài, thật sự đã bị thương sao?” Thanh Hà mở to hai mắt tò mò hỏi.

“Thật.” Nhạc Đức Văn gật đầu. “Không như thế, làm sao có thể giấu giếm được người trong cả thiên hạ?”

“Vậy, cung chủ Kim Ngọc Ngôn đã thật sự trở mặt với ngài? Đi mất rồi?” Thanh Hà lại hỏi lần nữa.

“Thật. Nàng ta không có ý định quay về.” Nhạc Đức Văn gật đầu.

“Cái này…” Thanh Hà hơi không biết nên nói gì.

“Ngươi đang muốn hỏi vì sao ta có đại thù sinh tử với nhiều giáo phái như vậy, nhưng tại sao bọn họ đều đồng ý nghe theo ta lần này? Phối hợp với ta? Đúng không?” Nhạc Đức Văn cười nói.

“Vâng.” Quả thực Thanh Hà nghi hoặc điều này.

Rõ ràng trước đó Nhạc Đức Văn đã đánh chết nhiều cao thủ như vậy, giết nhiều tín đồ giáo phái như vậy. Vì sao bây giờ bọn họ vẫn vui lòng phối hợp hành động cùng nhau như thế? Đồng ý nghe hiệu lệnh của ông?

Nhạc Đức Văn ngẩng đầu nhìn vô số lều vải quân doanh kéo dài xa xa đến cuối tầm mắt. Vẫn còn có vài đợt náo động phản kháng bộc phát lẻ tẻ.

“Thực ra, ta cũng vô cùng bất ngờ.”

“Có lẽ là, vì chúng ta đều cùng có chung một kẻ địch nhỉ?”

Một câu cuối cùng của ông, giọng nói càng ngày càng nhẹ, giống như không phải là đang trả lời Thanh Hà, mà chỉ là đang trả lời cho chính mình.

Hiện tại chỉ còn trăm dặm, Đại Đô gần trong gang tấc.

Mặc dù ông đã ra vào nơi đây vô số lần.

Nhưng lần này, lại là khác nhau.

*

*

*

“Nhanh lên! Chạy ngay đi!”

Một nhánh đại quân may mắn xông ra phản kháng ở phía sau Mộc Lê vương, dưới sự dẫn dắt của mấy tên tướng lĩnh ngân giáp, bộc phá vòng vây, dùng tốc độ cao nhất chạy ra khỏi những tên binh sĩ đang bao vây.

Cũng may không ai chết, tướng lĩnh phụng mệnh trấn áp cũng chỉ đuổi theo tượng trưng, rồi thả người rời đi.

Đột nhiên Mộc Lê vương bỏ mình, con ông ta kế vị, lập tức tuyên bố Khoa Tây Ốc là người có toàn quyền quản lý quân vụ.

Sau đó bài trừ một loạt nhóm đối lập, thu hồi quân quyền.

Một vài tướng lĩnh không muốn, đã bị đánh chết tại chỗ.

Còn lại rất ít phần tử ngoan cố, dẫn người phóng ngựa trốn đi.

Nhân lúc đại quân đang mịt mù, tướng lĩnh không hề có ý chí chiến đấu, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi cấp trên ổn định lại.

Những nhánh nhân mã này vừa chạy ra, nhân lúc chạy ra khỏi quận quân doanh đóng quân, phóng ngựa phi nhanh theo con đường lúc đến.

Một người trong nhóm nhân mã đang mặc giáp trụ không khác với binh tướng còn lại lắm, thoạt nhìn chính là một phó tướng bình thường.

Nhưng nếu có người trên tầng cao nhìn thấy khuôn mặt này, đều sẽ giật nảy cả mình.

Người này lại có khuôn mặt cực kỳ tương tự đương kim Mộc Lê vương!

Bình Luận (0)
Comment