“Thế thân thứ hai cũng đã chết. Khoa Tây Ốc. Ta đối đãi với ngươi như anh em ruột thịt! Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy?”
Người này chính là Mộc Lê vương thực sự ẩn nấp đến cực kỳ sâu!
Cả đời ông ta bồi dưỡng ra được hai thế thân, bây giờ đã dùng hết toàn bộ. Mà đổi lại, chính là hai lần trốn khỏi tình thế chắc chắn phải chết.
Mà bây giờ, Mộc Lê vương đã thoát thân ra khỏi vòng vây, mới chính thức suy nghĩ rõ ràng.
Khoa Tây Ốc, rốt cuộc đang muốn làm gì.
Hoặc là nói, Thiên Giáo Minh, Khoa Tây Ốc, cùng với tất cả giáo phái của Đại Đạo Giáo, điều bọn họ thật sự muốn làm là gì!
“Không hổ là người đệ nhất thiên hạ, dùng một chiêu tính toán người khắp thiên hạ!” Mộc Lê vương càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng tức giận.
Lúc này đội nhân mã ông ta dẫn đầu đã chạy trốn tới phạm vi cách đại quân hơn mười dặm.
“Vương gia, Bây giờ chẳng còn gì nữa hết? Chúng ta đã mất tất cả? Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tiểu tướng hộ vệ thả chậm tốc độ ngựa, uể oải nhìn về phía bên này.
“Về lãnh địa! Có Địa Mẫu cung phụng ở đó, chúng ta còn có cơ hội! Còn có thể đông sơn tái khởi!” Mộc Lê vương hung ác nói.
“Địa Mẫu cung phụng?”
“Không sai! Còn có hy vọng! Chúng ta vẫn chưa thua! Đi!” Mộc Lê vương quát khẽ.
Một nhóm hơn trăm người cưỡi ngựa nhanh chóng phi nước đại về nơi đến.
*
*
*
Lúc này xung quanh phủ Vu Sơn.
Hai bóng người mơ hồ nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng vững trên chạc cây, quan sát Nguyện Nữ hạp ở phía xa xa.
“Nơi đó chính là tổng bộ Nhân Tiên quan, một nơi tàn thần tồn tại. Quả thật là tà thần ngoại ma, người người có thể tru diệt!” Một người dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
“Tang Lan đã ngã xuống ở nơi này? Buồn cười!” Người còn lại nói.
“Bản thân tiểu tử kia không muốn khổ luyện võ đạo, ham thích hưởng thụ, nên phải có một kiếp này.”
“Nói nhiều như vậy làm gì, đầu tiên cứ đi xem rồi lại nói. Chỉ là một tàn thần, còn dám ngăn cản chúng ta hay sao?”
Thân làm Địa Mẫu cung phụng, hai người bọn họ sớm đã hình thành thói quen cảm giác tất cả mọi thứ ngoài thần phật đều phải ở phía dưới bọn họ.
Mặc dù bọn họ chỉ là Địa Mẫu cung phụng, thực lực không khác với Tang Lan cho lắm. Nhưng không thể ngăn cản chỗ dựa phía sau bọn họ cường hãn.
Ngay khi hai người chuẩn bị bước vào Nguyện Nữ hạp.
Một gợn sóng vô hình, bay vụt mà tới từ bầu trời đằng xa như thiểm điện, rơi vào đầu hai người.
“Nhạc Đức Văn tên này không sao?”
Bước chân hai người dừng lại, đồng thời dừng lại tại chỗ.
“Còn đi nữa không?” Một người thấp giọng hỏi.
“Ngươi đi ta không đi.” Một người khác trả lời.
“Vậy ta cũng không đi.”
“Chỗ này là khu vực Đại Đạo Giáo đã chỉ rõ là không được phép làm loạn, tùy tiện xem qua là được, động thủ là coi như xong. Mọi người dĩ hòa vi quý.”
“Quả thực, dĩ hòa vi quý, coi như ra đây giải sầu một chút.”
*
*
*
Bên kia.
Trên quan đạo đi từ Đại Đô đến phủ Vu Sơn.
Hai cỗ kiệu đang được bốn kiệu phu khuôn mặt chất phác nâng lên, lao vùn vụt tiến thẳng một đường.
“Lần này đi Vu Sơn, ngược lại Nhân Tiên quan kia thật sự kỳ lạ, thế mà có thể tạo ra loại người đặc biệt dùng hút máu để khôi phục thương thế. Ngược lại lần này phải bắt nhiều hơn một chút rồi trở về nghiên cứu cẩn thận.” Trong một cỗ kiệu truyền ra giọng nói lạnh băng của một nữ tử.
“Ngược lại ta cảm thấy rất hứng thú đối với tên quán chủ kia, có thể chính diện giết chết Tang Lan, quả thực rất có thực lực. Mặc dù Hàn Thiên Thần phía sau Tang Lan chỉ là một tàn thần. Nhưng dùng toàn lực Hàng Thần, thì cũng chỉ yếu hơn ta một bậc thôi.”
Trong một cái kiệu khác lại là giọng điệu nhu hòa của một nam tử thanh niên.
“Ta thấy ngươi đang muốn đi bắt mấy nữ tử xinh đẹp có thể tự lành vô hạn thì có? Hưởng thụ đêm đầu của nữ tử mỗi đêm, chẳng phải ngươi đang tính chủ kiến thế này sao?” Nữ tử khinh thường nói.
“An Ninh, ngươi vẫn có quá nhiều hiểu lầm về ta.” Nam tử cười khổ.
“Hiểu lầm? Năm đó ta đã tận mắt thấy.” Nữ tử còn chưa dứt lời, xa xa đã có một gợn sóng vô hình giáng từ trên trời xuống, chui vào não hải hai người.
Âm thanh im bặt mà dừng, nhất thời mặt hai người đều biến sắc.
“Nhạc Đức Văn không sao?”
“Không chỉ không sao. Còn có Khoa Tây Ốc. Đại Quang Minh Giáo minh. Thế mà tất cả chỉ là quân cờ! Thật là bạo tay!” Nữ tử cắn răng nói.
“Bản gia gặp nguy cơ, trở lại ngay lập tức!” Nam tử trầm giọng nói.
Hai cỗ kiệu bỗng dừng lại, quay đầu dùng tốc độ cao nhất đi về phía Đại Đô.
Cùng lúc đó, vốn dĩ là từng đội từng đội cao thủ chạy tới gần phủ Vu Sơn, điều tra Nhân Tiên quan.
Ngay thời khắc này, toàn bộ không hẹn mà cùng quay đầu chuyển hướng, điên cuồng trở về Đại Đô.