“Thiên hạ này như gió, như sóng, như biển, như vực sâu, quả nhiên là mọi người sử dụng thủ đoạn nhiều lần, chưa đến cuối cùng, thì vẫn không ai biết người thắng là ai.”
Đông Phương Mục đứng trên tầng cao nhất trong thổ bảo nhà mình nhìn ra cảnh sắc xa xa.
Mặt trời mới mọc lên đỏ rực tựa như lòng đỏ trứng, non, tròn, vàng rực. Ai nhìn vào cũng muốn đến cắn một cái.
Nhưng mấy cái núi dựa dám đi cắn người này, không một ai là đơn giản.
“Thầy ơi, bây giờ chúng ta tùy tiện cấu kết với Nhân Tiên quan, có phải hơi không ổn lắm không?”
Sau lưng Đông Phương Mục có một hàng đệ tử nam nữ quần áo khác nhau đang đứng thẳng tắp.
Trên người những đệ tử này có người ăn mặc như nông dân, có ăn mặc của phú thương, còn có váy vóc ca cơ tầm thường, tổng cộng tầm mười người, có thể nói là gần như các ngành các nghề nào cũng có.
Nhưng lúc này ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Đông Phương Mục, đều mang theo vẻ chân thành và lo lắng.
Lo lắng là sau khi thầy đã bị thương rồi, thân thể còn có thể khôi phục nguyên khí hay không.
“Tất nhiên Nhân Tiên quan sẽ bị thần phật nhằm vào, bị chư giáo nhằm vào. Là minh hữu tự nhiên của chúng ta. Hơn nữa quán chủ của bọn họ đã cứu lão phu một mạng, về tình về lý, đều nhất định phải dùng lễ để tiếp đón, dùng chân thành để đối đãi.” Đông Phương Mục ho khan vài tiếng, xoay người thở dài.
“Chuyện cho tới bây giờ, cũng là lúc Nho giáo ta nên xuất hiện lại trên thế đạo này.”
“Hôm nay Hồng Cân náo động thiên hạ, dân chúng lầm than, vạn tà cùng nổi lên khắp các nơi, chính là thời điểm để chúng ta cứu dân trong biển lửa, thu hoạch dân tâm. Nhân Tiên quan cũng đúng lúc có thể làm tiêu điểm thu hút sự chú ý của nhóm thần phật, che lấp chúng ta.” Đông Phương Mục trầm giọng nói.
“Nhân Tiên quan kia có thật sự mạnh như vậy?” Một đệ tử nhíu mày chất vấn.
“Không có.” Đông Phương Mục cười nói: “Nhưng người sau lưng quán chủ Nhân Tiên quan, thì có.”
Đột nhiên vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, vẫy tay.
“Được rồi, tất cả đi xuống đi.”
“Vâng.” Cả đám đệ tử nhao nhao hành lễ với Đông Phương Mục, sau đó rời khỏi.
Không lâu sau khi đoàn người rời khỏi, một bóng người cường tráng cao lớn chậm rãi đi vào từ ngoài cửa. Chính là Trương Vinh Phương khoác cẩm bào màu đen.
Hắn đã mặc đạo bào rất lâu rồi, đột nhiên đổi thành trang phục bình thường, nhiều ít hắn vẫn có chút chưa quen.
Cốc cốc cốc. Trương Vinh Phương đứng ngoài cửa, gõ cửa.
“Mời vào.” Trên mặt Đông Phương Mục lộ ra nụ cười ấm áp.
“Đông Phương tiên sinh, ngày hôm trước đã nói về võ học Nho giáo, nói được phân nửa, phần sau vẫn chưa được nói rõ. Trong lòng Trương mỗ rất nhiều nghi hoặc, không biết ngươi có thể giải đáp không?”
Nguyên thân của Trương Vinh Phương chính là xuất thân nho hộ, ít nhiều cũng hơi hiểu về Nho giáo.
Bây giờ vốn dĩ cho rằng Nho gia đã bị phế bỏ, nhưng thế mà đột ngột xuất hiện một Đại Tông Sư ẩn tàng.
Thế này cũng hơi khoa trương.
Đột nhiên hắn hiểu được, rốt cuộc Nho gia còn ẩn tàng thực lực mạnh bao nhiêu.
Với lại rốt cuộc võ học Nho gia và Cực Cảnh có quan hệ gì, đây cũng là điều hắn muốn làm rõ.
“Ý đồ quán chủ đến đây, lão phu cũng đoán được chút ít.” Đông Phương Mục cười nói. “Chẳng qua hôm qua có hai vị Nghịch Thời hội ở đây, cho nên ta mới cố ý đổi chủ đề. Bây giờ cũng chỉ còn hai người chúng ta, đều là người một nhà. Cũng không còn gì cố kỵ nữa.”
“Tiên sinh cũng biết xuất thân của Trương mỗ?” Trương Vinh Phương kinh ngạc.
“Quán chủ chưa từng che giấu dung mạo, cộng thêm thường xuyên không hợp với một vài phủ đệ trong thành, có muốn không biết cũng khó.” Đông Phương Mục trả lời.
“Vậy cũng đúng.” Trương Vinh Phương gật đầu: “Bây giờ thầy ta đã tiến thẳng vào Đại Đô, không biết tình huống hiện tại đã thế nào? Còn Nho giáo có dự định gì?”
“Khi chưa gặp thời thì chỉ làm phúc cho mình, lúc hiển đạt* thì làm phúc cho cả thiên hạ. Hôm nay vạn dân trong thiên hạ đều khổ, làm việc mà chúng ta có thể làm là được rồi.” Đông Phương Mục cứ như đã trả lời, nhưng lại không hề có nội dung gì.
*Có được địa vị rực rỡ vẻ vang
Trương Vinh Phương lại nói: “Nếu tiên sinh đã không muốn nói đến, vậy cứ tâm sự võ học Nho giáo và Cực Cảnh thôi. Chuyện vãn bối tò mò là, trước đó tiên sinh đã từng đề cập qua, hình như Cực Cảnh có nguồn gốc từ Nho gia? Không biết là thuyết pháp như thế nào?”
“Cực Cảnh, coi như là đi những con đường khác nhau đến cực hạn điển hình.” Đông Phương Mục thở dài. “Nhưng đầu nguồn tối căn bản trong đó vẫn là hạch tâm của Nho giáo ta - Thuần Tâm Hoán Ngọc.”
“Tại sao lại nói như thế?” Những lý luận liên quan tới võ học này, Trương Vinh Phương cảm thấy tương đối hứng thú.
Tiền đề của tiên cơ ngăn địch chính là phải hiểu nguyên lý võ học của đối thủ trước, rồi quan sát tư duy và xu hướng tâm lý của đối thủ, ký ức cơ thể, từ đó đạt tới hiệu quả dự đoán tuyệt đối tức thời.