Bây giờ hắn đã thấm nhuần trong người.
Cho nên hiểu được càng nhiều võ học mới lạ mình chưa biết, cũng có chỗ tốt to lớn đối với tiên cơ ngăn địch của hắn.
“Quán chủ cũng là người một nhà, lão phu sẽ không giấu giếm gì cả.” Đông Phương Mục hơi cười: “Thuần Tâm Hoán Ngọc, mấu chốt của nó, chính là phải thuần tâm trước, mới có thể hoán ngọc. Quân tử đeo ngọc, nuôi ngọc, được ngọc, sau đó mới có thể hợp nhất tâm và ngọc, đạt thành nhất quán.”
“Mà thuần tâm thế nào, trong Nho giáo ta tự có phương pháp tu tâm trọn vẹn. Nhân nghĩa lễ trí tin, đây là ngũ thường Nho gia ta, xuất phát từ Khổng Tử, kéo dài bởi Đổng Trọng Thư, Mạnh Tử. Mà hiện nay, thì là chỉ ngũ mạch Nho giáo ta. Chuẩn tắc của mỗi một mạch đều có sự khác nhau rất nhiều. Mà chúng ta thì thành tại mình, thành tại người, chuẩn tắc nhìn như phong phú, thực ra tất cả đều vì một điểm. Đó chính là thành tại tâm.”
“Vậy ngọc là gì? Vì sao lại phải hoán ngọc?” Trương Vinh Phương hỏi lại. “Mà thuần tâm và Cực Cảnh có quan hệ gì?”
“Ngọc là vật ngươi muốn đạt được, phàm là vật tốt đẹp trong lòng ngươi, vật, người ngươi muốn, thì đều có thể xem là ngọc. Trong dòng sông dài của cuộc sống, luôn có rất nhiều người có thể nhảy ra khỏi mặt sông, ngước nhìn về phía trước, lại quay đầu nhìn sau lưng. Ngọc có thể ở trước mặt ngươi, cũng có thể có thể là sau lưng ngươi.” Đông Phương Mục trả lời.
“Dùng Thuần Tâm Hoán Ngọc, nếu thành, thì sẽ đến cảnh giới viên mãn. Nếu không thành, cũng có thể đi lại kiên định, bước vào con đường thành tâm thành. Mà Cực Cảnh cũng như thế, dùng thuần tâm theo đuổi viên ngọc vô hạn không thể được thỏa mãn, nhưng đây cũng không phải là chính đạo. Là tà đạo dùng tiêu hao tự thân làm chủ.”
Trương Vinh Phương nghe vậy, đã hơi hiểu được.
Thế giới này cũng có Khổng Mạnh là điều mà hắn không nghĩ tới. Đến lúc này, hắn đã nhìn kỹ lại phát triển của Đại Linh, nhiều hơn nữa là một nhánh lịch sử khác của kiếp trước.
“Thế ngọc của Đông Phương tiên sinh là cái gì? Không biết có thể nói cho ta biết hay không?” Đột nhiên hắn hỏi.
“Ngọc của lão phu là lập lại Nho Môn một lần nữa.” Đông Phương Mục nghiêm túc trả lời. “Có thể tiểu hữu chưa phát hiện, bây giờ ngọc của ngươi đã thành hình.”
“Ngọc của ta….” Trong lòng Trương Vinh Phương suy tư.
Đến bây giờ, nếu như nói hắn còn có một thứ gì muốn đạt được, nhưng lại chưa thể đạt tới.
Vậy thì chỉ có một – đạt thành thể nhân tiên hoàn toàn!
Bây giờ huyết liên của hắn đã mở hai đóa, ngưng tụ hai lần tam hoa, còn thiếu một đóa cuối cùng, là có thể thành tựu Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Cũng đã đạt được thiên phú Đồng Nguyện rồi. Bây giờ con đường Nhạc sư phụ đi, nếu thắng, nhất định sẽ một bước lên trời.
Nếu bại…
Hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này.
*
*
*
Đại Đô.
Hắc Vân đại quân vây nhốt đô thành.
Tứ phương Đại Đô, bởi vì không có tường thành phòng hộ, nhân mã hai bên tụ hội, cờ xí che trời, hình thành hai lỗ tròn đen đỏ to lớn.
Bên ngoài vùng đen đỏ.
Uất Trì Hồng Sơn đứng chính giữa quân trận, các Linh Tướng đặt song song với Nhạc Đức Văn và Khoa Tây Ốc, nhìn ra đô thành phía xa.
Cho đến bây giờ, trong đầu hắn vẫn còn là hỗn loạn.
Trước đó đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao đại quân trăm vạn người lại đột ngột từ bỏ chống cự?
Vì sao quân tướng của Mộc Lê vương lại đứng chuyện trò vui vẻ với nhóm người bên cạnh mình?
Khoa Tây Ốc chính là đại địch, vì sao lúc này lại đang trò chuyện vui vẻ cùng Nhạc Đức Văn?
Cũng may thứ những người này muốn không phải hắn, mà là tên của hắn. Cho nên cũng chẳng ai quan tâm lúc này hắn nghĩ thế nào.
“Người ngoan cố chống lại trong nội thành, đơn giản là tầm mười hộ đại quý tộc người Linh. Quân Phụng Linh, quân Chức Tượng vẫn đang đi giữa đường. Bây giờ đã trễ rồi.”
Nhạc Đức Văn vuốt bộ râu, nhìn ra xa xa.
“Chúng ta dùng một tiếng trống tăng khí thế, không thể trì trệ.”
“Bên phía hoàng cung làm sao? Có gì ứng đối lại?” Khoa Tây Ốc hỏi.
“Bọn họ không có bất cứ ai đi ra cả, còn đang chờ đợi.” Sắc mặt Nhạc Đức Văn bình tĩnh. “Bọn họ đang tính, chúng ta cũng đang tính toán, người trong thiên hạ cũng đang tính. Ai thắng ai bại, không phải chỉ nhất thời.”
Hít sâu một hơi, ông quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng có rất nhiều Linh Tướng cưỡi ngựa đợi chiến.
Đại Đạo Giáo, Chân Nhất Giáo, Thiên Giáo Minh, Giáo minh, Thiên Tỏa Giáo, Hắc Thập Giáo rất nhiều Linh Tướng các giáo phái tề tụ, mượn khí thế đại quân ngưng tụ, hơi thở thần phật đang ẩn hiện.
Lúc này trên bầu trời khu vực chủ tướng, mơ hồ có khí lưu vô hình xoay tròn, vờn quanh, đâm thẳng vào tầng mây trên bầu trời.
Rõ ràng hôm nay là thời tiết u ám. Nhưng vùng trời trên đại quân lại luôn luôn có một vị trí nhỏ hình thành trống không.
“Chư quân, thành bại ở lần này.”