Nhạc Đức Văn chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay nắm tay, mở ra.
“Chiến!”
Đột nhiên ông gầm lên giận dữ.
“Chiến!” Quân trận chỗ gần hô to.
“Chiến!” Tầng tầng lớp lớp quân trận xa xa, cử binh gầm thét.
“Chiến!”
Tất cả quân tướng cùng rống lên.
Trống trận nổi lên, sóng âm truyền đi, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Từng vòng từng vòng quân tốt cùng hô to.
Từng lớp từng lớp tiếng gầm như biển động, ầm vang vọt tới tàn quân đang phòng thủ trong Đại Đô.
Quân coi giữ thuần túy là tư binh gia đinh do hơn mười nhà đại quý tộc Đại Linh vơ vét, gượng gạo chắp vá lại để phòng giữ.
Lúc này bị tiếng gầm to lớn xung kích, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, toàn thân tê dại.
Thậm chí có người ngay cả tấm khiên cũng rớt xuống đất mà không hề phát hiện.
Có người ngồi xổm xuống khóc ròng, có người lại nhắm mắt cúi đầu niệm kinh văn thần phật.
Thậm chí từng khu vực ngay cả trận hình cũng bắt đầu hỗn loạn sụp đổ, lộ ra từng chút lỗ hổng trong màu đỏ lốm đốm.
“Ta chính là Nhạc Đức Văn Đại Đạo Giáo! Nay, thay thế làm thiên đạo, chỉnh đốn triều cương, bảo vệ tân đế, định loạn thiên hạ!”
Nhạc Đức Văn gầm thét, sóng âm xen lẫn trong rất nhiều tiếng gầm, lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ một thoáng, trống trận gấp rút, từng đội quân trận đều nhịp, tới gần thành trì Đại Đô.
Máy móc công thành nhao nhao chuẩn bị thả dây thừng, gắn đá tảng.
Số cung thủ dùng hàng vạn mà tính bắt đầu lên dây cung, nâng cung, chỉ lên trời.
“Giết!”
Giống như một cú nổ, trong tiếng ầm vang, vô số mây đen chen chúc mà đến bốn phương tám hướng đô thành.
“Vì sao lại phải như thế? Thế gian này, vì sao mọi người không thể ngồi xuống, cùng nghiêm túc nói chuyện thật đàng hoàng? Vì sao lại phải tranh đấu?”
Phía xa xa chiến trường, một nhóm hắc giáp quân tinh nhuệ bảo vệ.
Trên xe kéo, có một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt xinh đẹp, khí chất nhu hòa đang ngồi.
Chỗ hắn chính là chỗ cao có thể nhìn ra chiến trường phía xa.
Lúc này nhìn qua màn chém giết rối loạn kinh khủng xa xa, không biết từ khi nào trên hai gò má trắng nõn của hắn có thêm màu đỏ ửng.
“Nếu ngồi xuống thảo luận là có thể khiến thiên hạ bình định lại, sao trên đời này lại có thêm nhiều hi sinh như vậy?” Một hộ vệ kim giáp bên cạnh, toàn thân hắn bao phủ trong mũ giáp khải giáp, không nhìn rõ khuôn mặt.
“Vương gia phải hiểu khổ tâm của đám người Nhạc chưởng giáo.” Hộ vệ bình tĩnh trả lời.
“Vậy nhóm các vương huynh thì sao? Nếu là đánh hạ Đại Đô, vương huynh bọn họ phải bị xử trí như thế nào?” Nam tử ấm áp hỏi.
Hắn chính là một trong ngũ vương được Đại Đạo Giáo và Cảm Ứng môn cùng ủng hộ - Đông Bình vương.
Hộ vệ không trả lời, chỉ trầm mặc.
Nhưng vốn dĩ trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất.
Đông Bình vương thở dài, mặt lộ vẻ không đành lòng. “Nếu có thể, có thể tặng đế vị cho Nhạc sư phụ?”
“Đế vị không phải người Linh thì không thể đảm nhiệm, vương gia nói chuyện cẩn thận.” Hộ vệ chung quanh nhao nhao giật mình, vội vàng khuyên nhủ.
“Ngay từ ban đầu, bổn vương đã không muốn làm Linh Đế gì đó.” Đông Bình vương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nhưng...” Hắn không nói thêm câu nói kế tiếp, nhưng tất cả mọi người đều đoán được ý nghĩa.
Vì điều như vậy, hắn đã từng nói không biết bao nhiêu lần.
Lúc này ở phía xa xa, quân phòng giữ màu đỏ trong tình thế xấu mây đen che phủ, hoàn toàn không có sức chống cự, trong phút chốc đã tán loạn đại bại.
Địa Mẫu các đại quý tộc cung phụng đi qua đi lại, điên cuồng ra tay trong loạn chiến, đồ sát hắc giáp quân.
Nhưng mới ra mấy chiêu đã bị từng Linh Tướng chặn đường chính xác.
Cái gọi là Địa Mẫu đi lại, Linh Tướng quý tộc, ở trước mặt rất nhiều Linh Tướng chém giết mà thành trong giáo phái, không có một kẻ nào vượt qua được mười chiêu.
Cơ bản thoáng qua đã bị hạ trong tích tắc.
Trong đó có hai người kịp thời Hàng Thần, nhưng Hàng Thần dẫn tới ý chí thần phật áp chế, nhanh chóng bị quân thế cả đại quân xung quanh áp chế.
Đồng thời giáo phái còn lại toả ra ý chí thần phật, hộ tống áp chế, này lên kia xuống, dễ như trở bàn tay đã đánh tan nó hoàn toàn.
Trong chốc lát cả Đại Đô đã hóa thành tu la tràng, cung nỏ, đạn pháo, tiếng súng, người thường cụt tay cụt chân.
Bái Thần tự bạo linh tuyến, giống như từng đoàn đóa hoa màu bạc sán lạn, không ngừng nở rộ, sau đó lại không ngừng tan biến.
Nhạc Đức Văn thả người lướt qua trên bầu trời giữa vạn quân, thẳng đến hoàng cung.
Sau lưng ông, Khoa Tây Ốc, Thanh Dịch đạo nhân và một đám Linh Tướng nhao nhao vọt lên, tụ lại.
Trên người tất cả mọi người bắt đầu hiện ra ngân quang nhàn nhạt. Đó là ký hiệu sắp Đại Hàng Thần.
Bành!
Sau một tiếng vang thật lớn.
Cánh cổng hoàng cung bị phá tan nặng nề, khung cửa đứt gãy, sụp đổ rơi xuống đất. Tất cả cửa chính động nhẹ đã bị phá bỏ hoàn toàn.