Cuối cùng bức phù điêu kim long thật dài trong chính điện đang có ba bóng người cao lớn khoác trường bào màu vàng kim, nhìn về phía bên này.
“Đại thế đã mất, ba vị nên đổi vị trí lại thôi.” Trên mặt Nhạc Đức Văn lại treo một nụ cười hài hòa lần nữa.
“Không hổ là Nhạc Đức Văn. Ván này, là ngươi thắng.” Trong ba người, một người đi đầu cầm cây gậy hoàng kim trong tay, gương mặt dưới trường bào hoàn toàn mơ hồ, chỉ có một đường lam quang tinh khiết lộ ra ở chỗ hai mắt.
Đó là Thuần Lam đại biểu chí cao vô thượng của Linh Phi Thiên.
Đồng thời cũng đại biểu cho màu xanh dương của bầu trời.
“Thánh Tuần đại nhân rất bình tĩnh, xem ra đã sớm có dự đoán từ trước?” Khoa Tây Ốc đứng phía sau bước lên trước, mỉm cười lên tiếng.
“Ngăn cách đất trời, thủ đoạn này chỉ dựa vào một mình Đại Đạo Giáo thì không thể làm được.” Giọng điệu nam tử tên là Thánh Tuần bình tĩnh.
“Chẳng qua, bây giờ là mấy ngươi thắng. Nhưng rất nhanh thồi, đợi cho đất trời mở lại…”
Bạch!
Trong chốc lát, ba người đồng thời hóa thành vô số hắc tuyến, bùng nổ tản ra. Chớp mắt đã chui vào bóng tối các nơi trong hoàng cung.
*
*
*
Ở bên ngoài cách Đại Đô mấy ngàn cây số, trên đường giữa một ngọn núi hoang dã.
Đoàn người Mộc Lê vương đã sớm từ bỏ ngựa, chỉ đơn thuần dựa vào sức người phi nước đại đi về phó quốc hợp quốc.
Lúc này sắc trời đã dần muộn, ánh sáng ảm đạm.
Đột nhiên một gợn sóng vô hình bay vụt đến từ đằng xa, rơi vào trong đầu một người sau lưng Mộc Lê vương.
Người kia hơi dừng lại, đột nhiên thở dài.
“Vương gia. Đại Đô đã bại.”
“!”Bước chân của Mộc Lê vương dừng lại, chợt dừng lại quay đầu nhìn về phương hướng Đại Đô ở xa xa.
“Làm sao có thể nhanh như vậy được?” Khuôn mặt ông ta vặn vẹo, một khi hy vọng đã trù bị nhiều năm hoàn toàn biến mất, cảm giác ngột ngạt và đau khổ như thế, gần như đã muốn lấp đầy cả lồng ngực ông ta chỉ trong một giây vừa rồi.
“Hoàng tộc đâu? Tuyết Hồng các đâu? Các Thần Tướng đâu? Còn có Linh Phi giáo Thánh Tuần, Thần Mục, Thánh Vũ đâu? Bọn họ đã chết hết rồi sao?” Mộc Lê vương cắn răng, toàn thân run rẩy, hai tay nắm lại thật chặt, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.
“Không có chống trả. Tộc lão hoàng tộc đã mất tích, cao tầng Linh Phi giáo mất tích biến mất. Cả hoàng cung đã trở thành cái xác không. Đại quân tiến quân thần tốc, chưa kịp gặp phải đợt chống trả nào đã ổn định tất cả thế cục.” Người kia trầm giọng trả lời.
“Cho nên, tất cả, cứ như vậy là xong rồi? Kết thúc rồi?” Mộc Lê vương cắn răng nói.
“….” Người kia không lên tiếng nữa.
“Vương gia, chúng ta còn có hợp quốc làm chỗ dựa phía sau! Còn chưa thua!” Một tướng lĩnh bên cạnh lớn tiếng nói.
“Đúng vậy! Vương gia! Chúng ta vẫn còn có hy vọng! Còn chưa thua!”
Từng giọng nói nhao nhao vang lên xung quanh.
Những người có thể đi theo Mộc Lê vương vào thời điểm này đều là kẻ tử trung tuyệt đối.
Mộc Lê vương hít vào thật sâu, thân thể run rẩy dần dần bình ổn lại.
Ông ta biết rõ mình tuyệt đối không thể rối trí.
Càng là những lúc như vậy, lại càng phải trấn định, ổn định tất cả!
Nếu không ông ta mà rối, thì tất cả đã xong rồi!
Đột nhiên ông ta mở hai mắt ra.
“Nơi này là nơi nào?”
“Thưa vương gia, chúng ta đã đến Khai Tỉnh rồi, sắp bước vào Hoắc tỉnh!” Một người trả lời.
“Chuyển hướng! Đi Sơn Tỉnh! Hẳn là ở đây cách phủ Vu Sơn Sơn Tỉnh không xa đúng không?” Mộc Lê vương trầm giọng nói.
“Không xa, vương gia ngài muốn?” Một người nghi ngờ nói.
Thời điểm thế này mà không nhanh chóng đi về, còn chạy tới chỗ khác, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
“Phủ Vu Sơn, không phải Nhạc Đức Văn ông ta không cho phép người khác đến chỗ này làm loạn sao? Mấy người có biết vì sao lại như thế không?” Đột nhiên Mộc Lê vương cười lên, nhưng đó là lạnh lùng cười.
Là nụ cười vì tức giận đến cực hạn, tự nhiên hợp lại sinh ra.
Lạnh băng làm người ta sợ hãi.
“Ý vương gia nói là… Đạo Tử Trương Ảnh?” Có người phản ứng lại.
Chuyện lúc đó Nhạc Đức Văn ra tay yểm hộ Đạo Tử nhà mình, người bình thường có thể không biết, nhưng cao tầng các thế lực lớn, có ai mà không biết cơ chứ?
Tất cả đều biết vô cùng có khả năng đệ tử bảo bối của Nhạc Đức Văn đang núp trong phủ Vu Sơn.
Chẳng qua là mọi người kiêng dè thực lực lão Nhạc quá mạnh, giả vờ không biết thôi.
Nhưng bây giờ.
“Nếu Đại Đạo Giáo ngươi đã hủy căn cơ của ta! Hôm nay, ta cũng sẽ hủy nền tảng của ngươi!”
Trong mắt Mộc Lê vương lộ ra chút vẻ điên cuồng.
Ông ta lập tức chắp hai tay hướng một người trong đội ngũ.
“Thiên Công tiên sinh, có thể đồng ý cùng nhau đi tới hay không?”
“Có gì mà không thể?” Người kia vén mũ trùm lên, bất ngờ lại chính là Thiên Công Kim Hồng mới chạy trốn khỏi đại quân.