Chỉ cần Mộc Lê vương còn trả nổi cái giá mời hắn ta, thì đi cùng ông ta một chuyến cũng có sao?
Lúc này, nhóm hơn trăm người nhao nhao chuyển hướng, cấp tốc phi nước đại về phía Sơn Tỉnh.
Bọn họ đều là cao thủ võ lâm, cho dù là bản thân Mộc Lê vương cũng có được tu vi Siêu Phẩm.
Đoàn người phi nước đại một đêm, thậm chí tốc độ còn vượt xa tuấn mã.
Rất nhanh đã đến vùng gần phủ Vu Sơn Sơn Tỉnh.
Dãy núi vờn quanh, sông Vu như thắt lưng ngọc, chảy xuôi ở giữa rặng núi, chiếu rọi ra đám mây màu vàng kim trên bầu trời.
Bên trong khu rừng cạnh sông, từng bóng người nhanh chóng tới gần phủ Vu Sơn.
Số người chừng trên trăm, giống như một dải sương khói xám đen, lại giống như từng sợi tóc màu đen hội tụ trên đầu, di chuyển xuyên thẳng qua giữa rừng rậm.
Dọc theo con đường này, nửa đường bọn họ đồ sát hai thôn trấn, cướp đoạt nguyên liệu nấu ăn bổ sung hậu cần, sau đó nghỉ ngơi sơ sài, tiếp tục đi đường.
Bây giờ cách phủ Vu Sơn chỉ còn vài dặm, như gần trong gang tấc.
Kít!
Đột nhiên phía trước đội ngũ, người mặc áo bào tối đen, đột ngột ngừng chân dừng lại, giơ tay ra hiệu.
Tất cả mọi người nhao nhao dừng lại, tứ tán ra, cảnh giới bốn phía.
“Ra đi.” Người áo đen trầm giọng nói. “Xem ra các ngươi đã ở trong này rất lâu rồi. Là vì đã sớm biết nhóm chúng ta sẽ đến đây?”
Hắn ta vén mũ trùm đầu lên, rõ ràng là Thiên Công Kim Hồng lưng đeo ba thanh binh khí khác nhau.
Chỉ là lúc này hai mắt hắn ta như đang chuyển động, không ngừng liếc nhìn tất cả khu vực bên trong phạm vi hình quạt phía trước.
“Ở đây có người?” Mộc Lê vương ở phía sau nghi ngờ không thôi, không ngừng liếc nhìn chung quanh, lại không hề phát giác ra vấn đề gì cả.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chênh lệch giữa ông ta và Thiên Công quá lớn, hoàn toàn không thể phát giác ra nguy hiểm tiềm tàng.
“Có một.” Kim Hồng trả lời.
“Một? Một người mà cũng dám ngăn cản chúng ta?” Mộc Lê vương giật mình trong lòng.
Kim Hồng không trả lời, chỉ là hai mắt lạnh lùng chằm chằm vào nơi nào đó ở phía trước.
Hắn ta tìm được rồi!
“Là ngươi?” Đồng tử hắn ta chợt co rụt lại, tay không tự chủ được mà chụp vào chuôi thanh hồng kiếm trên lưng.
Lúc này bóng dáng trong rừng cây chậm rãi bước ra, là một nam tử cường tráng mặc quần cộc da hổ đơn giản.
Người này chỉ cao một mét bảy mấy, tuy thoạt nhìn cường tráng, nhưng cũng chỉ là cách ăn mặc của một thợ săn trong núi bình thường.
Một đầu tóc đen, thân trên trần trụi, lộ ra hình dáng đường cong cơ thể rõ ràng.
Chỉ là khiến người ta chú ý đến là, trên người hắn ta rải rác lít nha lít nhít vết sẹo không thể đếm hết.
Một vết khoa trương nhất trong đó, là vết sẹo hình tròn ở vị trí tim hắn ta, nhìn giống như là tổn thương từ một cái lỗ lớn xuyên thủng qua cơ thể.
Chịu thương thế như vậy thế mà vẫn có thể sống sót, có thể thấy người này bất thường.
Ngũ quan nam tử sầu khổ, cau mày, trong mắt cứ như cả nhà vừa mới chết, có vẻ đau khổ và tuyệt vọng nồng đậm.
“Liệt Hổ. Ngươi không nên ở trong này!” Thiên Công trầm giọng nói.
Liệt Hổ?
Đột nhiên lòng đám người Mộc Lê vương trầm xuống, biết là không ổn.
Người từng nghe nói cái tên Liệt Hổ này không nhiều.
Nhưng nếu đổi thành một cái tên khác, thì vẫn là thanh danh to lớn vang khắp thiên hạ như sấm bên tai.
Phó hội trưởng Nghịch Thời hội, thứ ba Hắc Bảng - Thiên Bằng Liệp Hổ!
“Đã nhiều năm không gặp. Vừa nhìn qua mà ngươi đã nhận ra ta, thật tốt.” Vẻ mặt Liệt Hổ sầu khổ, bước từng bước một tới gần mọi người.
“Không như ta, điều có thể quên cũng quên hết rồi. Giống như bây giờ, thoạt nhìn ngươi rất quen mắt. Nhưng đúng là ta không nhớ nổi.”
“Xem ra chắc chắn là ngươi đã đi lầm đường.” Thiên Công Kim Hồng trầm giọng nói: “Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, từ biệt nhau tại đây thì thế nào?”
Hắn ta không muốn đánh với tên này, thật sự không muốn.
Đặc biệt là trong tình huống chưa hề có chuẩn bị gì thế này.
“Đã đụng phải, thì đó chính là duyên phận.” Liệt Hổ đưa mắt nhìn đám người Mộc Lê vương sau lưng Kim Hồng.
“Duyên phận để chúng ta gặp nhau, lại khiến chúng ta chạm trán với nhau, hình như có chỗ nào không đúng. Rốt cuộc là không đúng ở đâu. Đột nhiên không nhớ nổi. Ôi. Đầu hơi đau…”
Hắn ta bắt đầu xoa huyệt thái dương của mình, dáng vẻ lại càng khổ não hơn.
Bên kia, Kim Hồng trở tay thủ thế về phía đám người Mộc Lê vương, bảo bọn họ đi trước.
“Vì sao phải sợ tên này, Thiên Công tiên sinh cũng là thứ hai Xích Bảng mà!” Mộc Lê vương muốn đi, nhưng cảm thấy rời khỏi Thiên Công thì lại hơi không cam lòng.
“Vì, những người còn lại trong Hắc Bảng đều sẽ biến ảo theo thời gian năm tháng, nhưng duy chỉ có ba người đứng đầu...” Kim Hồng trầm giọng trả lời.
“Ba người đó, đều là người đã từng được ánh sáng Thiên Ngoại chiếu rọi. Bọn họ không hề giống với tất cả mọi người còn lại!