Cho nên, ba kẻ đứng đầu Hắc Bảng, và tất cả mọi người phía sau đều không cùng một phương diện!”
Hắn ta nắm chặt chuôi kiếm, bản thân Kim Hồng cũng đang chậm rãi lui lại từng bước một, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ mịt đau khổ của Liệt Hổ, đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào.
“Chúng ta hợp lực lại, lẽ nào không thể đánh lui hắn sao?” Một người sau lưng Mộc Lê vương trầm giọng nói. Người này chính là người thần bí trước đó đã nhận được tín hiệu từ Đại Đô.
“Ba người đứng đầu Hắc Bảng, từ khi Đại Linh kiến quốc đã vẫn luôn là bọn họ, bây giờ đã trải bao nhiêu năm, nhưng vẫn là bọn họ, trong khi Xích Bảng đã đổi ba lượt rồi. Ngươi nói ta có muốn đánh với hắn không?”
Người kia lập tức trầm mặc.
Lúc này, nhóm trăm người chậm rãi rút lui ra xa xa.
“A! Chờ chút, ta nhớ ra rồi!” Đột nhiên Liệt Hổ ngẩng đầu. Tầm mắt mê man quét qua bầu trời.
“Ta tới để giết người tên là Mộc Lê vương! Ha ha ha ta nhớ ra rồi!” Sắc mặt hắn ta từ sầu khổ trở thành mừng rỡ, cả khuôn mặt tươi như hoa cúc, bỗng nhiên nở rộ ra.
Một nháy mắt, cứ như đổi thành một người khác biệt, thậm chí ngay cả khuôn mặt, nhìn từ xa cũng có chỗ không giống như trước đó nữa.
“Đi!” Kim Hồng vung một tay ra, nắm lấy y bào Mộc Lê vương, hất lên về phía sau.
Người thần bí áo bào đen sau lưng nhanh chóng vượt qua không trung vọt lên, tiếp được người nhào đi xa khỏi đây.
Keng!
Kim Hồng rút kiếm vọt tới trước, bóng người mang theo từng tàn ảnh huyễn tượng, phóng tới đối phương.
“Lâm giải!”
“Lâm giải!”
Trong chốc lát, Liệt Hổ và Kim Hồng đồng thời quát khẽ, hình thể thay đổi, hai mắt đồng thời rơi vào hờ hững.
Đoàn người Mộc Lê vương cấp tốc thoát khỏi nơi đây, thỉnh thoảng đi đường vòng, tránh khỏi hướng đi đã bị chặn.
Nhất thời không thể phân rõ phương hướng bên trong núi rừng, toàn bộ đều phải nhờ vào việc thỉnh thoảng có người vọt lên cao, phán đoán con đường phía trước.
Sắc trời dần dần tối muộn, cả đoàn người đều là vẻ trầm mặc, Mộc Lê vương nặng nề tâm sự, chẳng còn lòng nào để nói chuyện.
Ông ta một mực chờ đợi Thiên Công phía sau trả lời tin tức, nhưng đáng tiếc là mãi đến khi ông ta chạy ra ngoài phạm vi hơn trăm dặm, sau lưng vẫn không hề truyền lại tin tức như cũ.
Thế cục giao thủ giữa Thiên Công và Liệt Hổ kia làm sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả thắng bại ra thế nào, không ai biết được.
“Không phải Thiên Công đã vứt bỏ mặc kệ chúng ta rồi đấy chứ?” Một người trong đội ngũ nhịn không được mà lên tiếng nói.
“Cao thủ được thuê đến, chung quy vẫn không đáng tin cậy bằng người một nhà chúng ta. Cho dù Kim Hồng chỉ mượn cớ rời khỏi, thì chúng ta cũng bó tay chịu trói thôi.”
Người áo đen trước đó tuyên bố muốn liên thủ với Thiên Công để đối phó Liệt Hổ, lúc này trầm mặc, chậm rãi lên tiếng.
“Vương gia, chúng ta còn đến phủ Vu Sơn nữa không?” Lúc này người áo đen nhìn về phía Mộc Lê vương.
Thần sắc trong mắt Mộc Lê vương âm tình bất định, không ngừng biến ảo.
Cuối cùng, đột nhiên ông ta nắm chặt hai tay.
“Đi chứ, vì sao không đi nữa?”
Nhân lúc bây giờ Nhạc Đức Văn không thể phân tâm tư ra để ý bên này, muốn động thủ thì bây giờ chính là thời khắc tốt nhất.
“Chúng ta chỉnh đốn ở phủ Vu Sơn một phen, bắt lấy Trương Ảnh mang đi! Ta muốn khiến Nhạc Đức Văn được nếm thử tư vị của ta bây giờ!” Ông ta trầm giọng nói.
“Vâng!”
Đoàn người cùng đáp lại.
Tất cả mọi người đã hiểu, gặp phải Liệt Hổ chỉ là vì vận may không tốt, nhưng thực chất, với thực lực lúc này của đoàn người bọn họ, muốn đối phó với một phủ Vu Sơn, thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Trong cả địa vực phủ Vu Sơn, kẻ lợi hại nhất cũng chỉ là mấy cao thủ Siêu Phẩm.
Mà ngay trong bọn họ, Siêu Phẩm chẳng qua chỉ là cấp bậc thấp nhất.
Lướt qua cánh rừng, rất nhanh đoàn người đã sắp xuống đến bình nguyên, bước vào phạm vi phủ Vu Sơn.
Đột nhiên người áo đen trong đội ngũ bỗng dừng lại, giơ tay ra hiệu tất cả mọi người dừng lại.
“Có người!” Hắn ta trầm giọng nhìn về phía trước.
“Lại có người?” Mộc Lê vương giật mình trong lòng, đột nhiên có một dự cảm mơ hồ.
Ông ta nhìn về phía trước theo ánh mắt của người áo đen.
Chỉ thấy là ruộng đồng hoang vu ngoài rừng cây, phía trước đang có một người chắp hai tay sau lưng, chậm rãi từ từ đến gần phía bên này.
Người này mặc một thân trường bào tay áo lớn màu xám, sắc mặt hồng hào, tóc hoa râm đội cao quan màu đen, trên cằm còn giữ lại một lọn râu bạc trắng dài tới ngực. Diễn xuất như là một cao nhân đắc đạo, ẩn sĩ tu hành.
“Ai ngờ năm nào trong giấc mộng lớn? Thanh đăng mơ xa về minh huy. Mấy vị, bước đi vội vàng như thế, là muốn đi tới nơi nào đây?”
Lão nhân này mới mở miệng, âm thanh to lớn như sét đánh. Hoàn toàn mất hết phong phạm ẩn sĩ cao nhã trước đó.