“Nghịch Thời hội mấy người thật là bạo tay! Liệt Hổ đến rồi, ngươi cũng tới! Toàn bộ tụ hội tại phủ Vu Sơn nho nhỏ này.”
Ánh mắt người áo đen lấp lóe, đi ra phía trước, ngăn cản trước tất cả mọi người.
“Ta đã nói ta đến, đáng tiếc không ai tin. Liệt Hổ nói hắn đến, cũng không ai tin hắn. Kết quả bây giờ ngược lại rồi, toàn bộ tới hết rồi?” Ông lão kia cười ha hả vuốt hàm râu của mình.
“Chẳng qua, may mà nhóm chúng ta cùng tới, nếu không chẳng phải là không gặp lại được người bạn cũ là ngươi hay sao?” Ánh mắt ông sắc bén, đến gần người áo đen, cứ như có thể nhìn thấu khuôn mặt thân hình ẩn giấu trong đó.
“Ngươi còn nhớ ta?” Người áo đen cười cười.
“Tất nhiên là còn nhớ. Năm đó khi thấy ngươi, ngươi vẫn chỉ là một tăng nhân chất phác đi theo bên người Đế Sư. Sau khi nghe thấy ngươi phản bội chạy trốn, còn cho rằng đó là thông tin là giả.” Ông cười ha hả nói.
“Chuyện năm đó, không đề cập tới cũng được. Ngược lại là ngươi, trong Nghịch Thời hội trừ hội trưởng thần bí khó dò kia, tổng cộng thì đã cho ba Linh Tướng Cực Cảnh ra tay rồi. Bây giờ một hơi xuất hiện Liệt Hổ và Phạm Hằng ngươi. Xem ra, phủ Vu Sơn này hoàn toàn không đơn giản theo như lời đồn đại nhỉ?” Người áo đen trầm giọng nói.
“Hiếm khi hội chủ hạ lệnh một lần, nếu chúng ta còn có thể còn nhớ, nhân lúc chưa quên đi, thì lại đến chờ từ trước.” Ông ta cười nói: “Không lừa gạt ngươi, lão già ta đã chờ đợi tại đây ba ngày rồi. Ăn uống dựa vào trời, đi ngủ dựa vào cây, uống nước cũng phải dựa vào giọt sương. Quả nhiên là ăn gió uống sương, sắp thành tiên luôn rồi.”
“Ha ha. Vậy bây giờ chúng ta rút đi thì sao?” Người áo đen lại nói.
“Không có thì sao cả, đến rồi thì hay là cứ ngồi một chút rồi lại đi?” Nụ cười trên mặt ông lão Phạm Hằng lại càng sáng lạn hơn.
*
*
*
Trương Vinh Phương ngủ lại trong Đông Phương bảo mấy đêm rồi, cẩn thận trao đổi về võ học Nho giáo cùng Đông Phương Mục và các đệ tử.
Nho gia dùng cách thức kỳ dị là âm thanh để nhập võ, mang lại cho hắn không ít linh cảm để mà hoàn thiện tu chỉnh Thập Nhị Tiên Pháp của hắn.
Thập Nhị Tiên Pháp, bản chất là thiết kế thể chất sau khi mở ra huyết liên.
Vì sau khi bước vào trạng thái huyết liên, cấu tạo trong cơ thể có thay đổi cực lớn, cần làm quen một bộ kỹ xảo bộc phát vận lực mới lại lần nữa, thế là tiên pháp theo thời thế mà sinh ra.
Nhưng bản thân tiên pháp thực ra chỉ là hình thức ban đầu, theo trạng thái huyết liên không ngừng thay đổi, Trương Vinh Phương cũng phải không ngừng sửa đổi kỹ xảo vận lực trong đó.
Có thể nói, tiên pháp biến hóa theo sự thay đổi của huyết liên.
Trong quá trình giao lưu với Đông Phương Mục, người này nhiều lần biểu đạt suy nghĩ muốn thử được quan sát tiên pháp của Nhân Tiên quan.
Nhưng sau khi Trương Vinh Phương giới thiệu phương pháp Trúc Cơ, ngược lại Đông Phương Mục đã do dự trầm mặc.
Mãi cho đến khi hắn rời khỏi, Đông Phương Mục không hề lên tiếng một lần nào nữa.
Trương Vinh Phương cũng không để bụng, bây giờ Nhân Tiên quan đã phân tán ra bốn phía, người ở lại trong Nguyện Nữ hạp lác đác không có mấy ai.
Thực chất, trừ chút gần gũi và ngưỡng mộ tự nhiên trên mặt huyết thống, sau khi vượt qua khoảng cách nhất định, hắn không hề có bất kỳ sức ràng buộc gì đối thành viên của Nhân Tiên quan.
Chỉ có khi bước vào một phạm vi nhất định xung quanh hắn, mới có thể xuất hiện năng lực khống chế máu tươi trong cơ thể huyết duệ.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt khiến hắn không kiêng nể gì mà phát tán huyết duệ.
Vì không hề có lợi lộc gì với bản thân.
Số lượng huyết duệ chế tạo trước đó đã đủ rồi.
Huyết duệ còn có thể chế tạo huyết duệ hạ cấp mới. Kết quả biến hóa như thế dẫn tới, Trương Vinh Phương cũng không biết cuối cùng sẽ trở thành cái gì.
Cho nên ngược lại hắn không vội chuyện của Đông Phương Mục.
Trong Nguyện Nữ hạp.
Trong động quật tràn ngập sương mù.
“Nhạc Đức Văn thật” - Tiết Đồng, đang ngồi đối diện Trương Vinh Phương, hai người mỗi người cầm một quân cờ, đang chơi trắng đen lần lượt.
“Tiểu hữu có biết, trước đó xung quanh Vu Sơn, một lát thôi đã có không ít Địa Mẫu hành tẩu, đại quý tộc người Linh cung phụng đến đây. Ta đếm thử, chí ít cũng bốn tên!” Tiết Đồng vừa đánh cờ, vừa nhẹ giọng mở miệng.
Bản thân sương mù xung quanh như mang theo ánh sáng trắng, khiến cho hai người không cần chiếu sáng cũng có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Trương Vinh Phương sờ nắn quân đen, suy tư về bàn cờ trước mặt. Lúc này nghe vậy, trong lòng hắn run lên.
“Bốn Địa Mẫu hành tẩu. Đều là bốn Linh Tướng sao? Bên phía Đại Đô thật để mắt đến ta quá.”
Sau khi học bù với Đông Phương Mục, hắn cũng đã hiểu, Địa Mẫu hành tẩu là cường giả ở phương diện nào.