Nếu như nói trong Linh Tướng, Thần Tướng Nhạc Đức Văn là đỉnh cao nhất, vậy thì Tang Lan, Địa Mẫu hành tẩu chính là tầng dưới chót nhất.
Nhưng khác với các giai tầng quân nhân còn lại, thực lực Linh Tướng chỉ là một phần để quyết định chuyện thắng bại.
Mấu chốt còn phải xem thần phật phía sau bọn họ.
Thần phật mạnh, cho dù có là Linh Tướng rác thải như Tang Lan, cũng có thể khiến người ta không dám khinh thường.
Vì một khi Linh Tướng đó Đại Hàng Thần, thần phật phụ thể, thực lực sẽ lập tức tăng lên một cách chóng mặt.
Tách.
Trương Vinh Phương tìm thấy một sơ hở, vội vàng đặt cờ.
“Sau đó thì sao? Chắc là Nguyện Nữ chặn bọn họ lại?”
“Nếu thật sự bị bọn họ xông vào, Nguyện Nữ không thể giáng lâm, cũng không chắc chắn là có thể chống đỡ được.” Tiết Đồng cười ha ha: “Là do bản thân bọn họ đột ngột rút lui. Nguyên nhân thì không rõ.”
Ông ta dừng lại một lát, thoải mái hạ cờ, hóa giải thế công của đối phương.
“Liên hệ với thông tin tiểu hữu ngươi cung cấp, Nhạc Đức Văn giả kia thiết kế, liên hợp tất cả giáo phái còn lại rồi phát động tổng công, đánh thẳng vào Đại Đô. Đoán là làm thế đã khiến chỗ dựa phía sau những Địa Mẫu hành tẩu kia xảy ra chuyện lớn. Xem ra, thiên hạ này, sắp định cục rồi. Chuyện lần trước đã nói với tiểu hữu, còn nhớ được không?”
“Trước đó ta đã đánh lén đánh chết Tang Lan, xung quanh chỉ có hai tên là người của Nghịch Thời hội. Vì sao thông tin lại truyền đi nhanh như vậy?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi. “Cho dù dùng chim bay để truyền tin, cũng không thể nhanh vậy đã đến tai bọn họ mới đúng.”
“Vì, vốn là giữa thần phật có một phương thức liên lạc duy nhất thuộc về bọn chúng.” Tiết Đồng trả lời. “Phương thức này có hao phí không nhỏ, nhưng tốc độ vượt xa chim bay, chớp mắt đã có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy.”
“Có phải chỉ cần là Linh Tướng chết đi, đều sẽ như thế hay không?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Đương nhiên sẽ không. Chỉ bởi vì ngươi là cấm kỵ.” Tiết Đồng nói, thở dài.
“Cái gì là cấm kỵ?” Trương Vinh Phương khó hiểu nói.
“Người có thể uy hiếp đến nền tảng thống trị của thần phật thì đều là cấm kỵ.” Tiết Đồng trả lời. “Năm đó Nho giáo cũng như thế. Cho nên, tiểu hữu, bây giờ ngươi thành lập Nhân Tiên quan, có tiềm chất khiến người thường cũng có thể uy hiếp đến Bái Thần. Bên cạnh lại xuất hiện người của Nho giáo. Tiếp theo đây phải đối mặt với điều gì, ngươi cũng nên chuẩn bị thật tốt trong lòng đi.”
Hai loại cấm kỵ ở cùng nhau, nghĩ cũng nên biết nhóm thần phật sẽ có phản ứng gì.
Bây giờ cũng vì bên phía Đại Đô còn đang trong ác chiến, tạm thời không rảnh tay động đến.
Một khi chờ chúng nó hòa hoãn lại, tất nhiên sẽ ra tay độc ác với bên này!
“Vãn bối đã hiểu.” Trương Vinh Phương khẽ gật đầu.
“Nhưng tiểu hữu có còn nhớ, trước đó lão phu đã tìm ngươi xin giúp đỡ? Chỉ cần lão phu thành công thoát hiểm, ngược lại sẽ có cách che giấu dấu vết giúp ngươi, tránh khỏi tai mắt của thần phật.” Tiết Đồng tiếp tục nói.
“Tất nhiên là còn nhớ. Chỉ là, nên tương trợ thế nào mới có thể giúp tiền bối thoát khỏi nơi đây?” Trong lòng Trương Vinh Phương suy nghĩ, trả lời.
“Rất đơn giản, chỉ cần khiến Nguyện Nữ đồng ý xóa bỏ hạn chế đối với lão phu là có thể.” Tiết Đồng trả lời: “Năm đó sau khi đánh một trận, thời gian trên cơ thể lão hủ bị đóng băng vĩnh viễn vào thời khắc ấy, không thể tiếp tục chuyển động. Tương tự cũng không thể thoát khỏi hẻm núi này. Cho nên, chỉ cần Nguyện Nữ có thể buông tay, lão phu sẽ có thể thoải mái rời khỏi.”
“Đây là lý do cần câu thông với Nguyện Nữ sao? Nhưng vãn bối chưa bao giờ câu thông với thần phật qua….” Trương Vinh Phương cau mày nói.
“Ngươi có thể thử, thực ra cũng không khó. Mấu chốt ở chỗ phải làm như thế nào mới có thể thuyết phục chúng nó.” Tiết Đồng nói: “Không ai hiểu rõ bản chất của thần phật là gì. Chúng nó có ý thức rõ ràng, có dục vọng, suy nghĩ của mình giống như người bình thường, cũng có cứng nhắc điên cuồng. Khi thì ổn định, khi thì hỗn loạn. Cái này cần ngươi đi tiếp xúc, tìm hiểu.”
So với Nhạc Đức Văn hiện giờ, vị Tiết Đồng trước mặt nói cách hiểu liên quan đến thần phật thẳng thắn hơn nhiều.
Trong lời nói mơ hồ lộ ra ẩn ý ông ta đã từng gặp qua không ít thần phật. Nếu không không thể thuộc như lòng bàn tay như thế, từng lời bình phẩm phân loại.
“Đợi sau khi vãn bối chuẩn bị sẵn sàng sẽ thử.” Trương Vinh Phương nghiêm túc trả lời.
Nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, Tiết Đồng trước mắt thần bí khó lường, cũng không thể phỏng đoán lai lịch, mặc dù quả thực trước đó đã giúp hắn, nhưng điều này không có nghĩa là lời người này nói ra miệng là có thể tin tưởng hoàn toàn.
Lúc này, Trương Vinh Phương không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêm túc đánh cờ.
Ngay vừa nãy, khi hắn thật lòng định đồng ý với Tiết Đồng, giúp ông ta thoát ly khỏi hẻm núi, không hiểu tại sao trong lòng hắn dâng lên một tia cảnh giác.