Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1352 - Chương 1352 - Chủng Tâm (7)

Chương 1352 - Chủng tâm (7)
Chương 1352 - Chủng tâm (7)

Nhạc Đức Văn chỉ huy toàn bộ giáo phái tham dự, cộng kết thành Đại Giáo Minh. Nhưng chưa làm ra bất kỳ cân nhắc quyết định gì đối với Linh Phi giáo, chỉ xác định địa vị quốc giáo cầm đầu tuyệt đối của Đại Đạo Giáo.

Sau khi Đông Bình Vương đăng cơ, lập Nhạc Đức Văn làm quốc sư, lập Đại Đạo Giáo làm quốc giáo, thu binh cố thủ, ngoài ra vẫn chưa có bất kỳ động tác nào thêm.

Ba đại Thần Tướng mang binh tại ngoại, cũng không có dấu hiệu hồi triều lễ bái.

Thế cục cứ quỷ dị giằng co như vậy.

Ngược lại là Tuyết Hồng các và Linh đình mới, bộ máy làm việc ăn ý bắt đầu quét ngang côn đồ Hồng Cân Quân trong thiên hạ.

Đại đội Linh quân xung quanh trấn áp bạo loạn, cao thủ triều đình âm thầm xuất động, ám sát cao tầng của loạn quân.

Thời gian một tháng ngắn ngủi đã trấn áp được bạo loạn Hồng Cân chủ yếu, còn lại không ít loạn quân nhỏ thì ẩn vào núi rừng, tạm thời chưa thể triệt để tiêu diệt.

“Rốt cuộc triệt để bình định rồi.” Trương Vinh Phương chậm rãi đi ở bên cạnh, nhìn các nông hộ chuẩn bị các loại nông cụ, vội vàng ra khỏi thành về nhà, trong lòng cũng chậm rãi yên ổn.

“Trận náo động trước đó, khiến cho thôn làng bên ngoài thành trấn mười thôn thì chín thôn trống không, phần lớn người đều tụ tập đến thành lớn, lương thực bên trong tòa thành lớn không nhiều lắm, hôm nay nếu không bình định, sợ là sẽ phải xuất hiện thiên tai rồi.”

Nhiễm Hân Duyệt cũng tản bộ một bên nói khẽ.

Nàng nhìn một bên mặt của Trương Vinh Phương nói: “Cực Cảnh cũng có thể nhập đạo cơ, tu tiên đạo, điều này làm cho rất nhiều người trong hội đều thấy được hy vọng mới. Thế nên, hội chủ vô cùng coi trọng đối với ngươi. Nếu có cơ hội, có thể đi gặp mặt một lần không?”

“Có gặp hay không thì có ý nghĩa gì? Ngũ Phẩm đã quyết định không hề để cho người nhập đạo cơ.” Trương Vinh Phương trả lời. Đường đi đến bước này, không biết từ lúc nào, hắn đã có được một bộ phận lực lượng bảo vệ mình và người xung quanh.

Nguy hiểm duy nhất hôm nay chính là bên giáo phái thần phật, nhưng bên kia hình như tạm thời bởi vì Nhạc sư phụ mà rút lui khỏi toàn bộ.

Hiện tại sau khi bình định, bọn họ tất nhiên sẽ làm ra phản ứng.

Mà làm sư phụ của mình, Nhạc sư phụ rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào. Đây cũng là điểm Trương Vinh Phương chờ đợi lúc này.

Hiện tại, với tư cách là đầu lĩnh của giáo phái lớn nhất Đại Linh, đối với đệ tử là cấm kỵ đối với thần phật của mình, trong lòng Nhạc sư phụ rốt cuộc suy nghĩ gì, kết quả cuối cùng khi đối mặt thần phật là gì.

Trương Vinh Phương không biết.

“Thật ra ngươi đang chờ, hiện giờ bọn ta cũng đang chờ.” Nhiễm Hân Duyệt nói: “Nếu Nhạc Đức Văn không muốn ngươi, đến lúc đó, hay là ngươi đến bên chỗ bọn ta đi. Ít nhất có thể bảo đảm an toàn.”

“Đến lúc đó lại tính.” Trương Vinh Phương mỉm cười.

“Đến lúc đó, khắp thiên hạ, cũng chỉ có bọn ta có thể bảo vệ được ngươi.” Nhiễm Hân Duyệt nhấn mạnh.

“Nếu như sư phụ ta đích thân đến thì sao?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.

“Có chút khó, nhưng bọn ta có thể mang ngươi chạy trước.” Nhiễm Hân Duyệt hùng hồn nói.

Trương Vinh Phương không nói nữa, chỉ là bỗng nghỉ chân dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đầu đường nơi xa.

Nơi đó có một tiểu cô nương buộc bím tóc đuôi ngựa đang đi, trong tay cầm một con rối hình người, vặn qua vặn lại, các loại thưởng thức.

Khuôn mặt của con rối nọ, nếu như có người quan sát kỹ càng là có thể phát hiện ra, thế mà lại rất giống với Trương Vinh Phương.

Mà con rối giống như vậy, trong khoảng thời gian qua Nhân Tiên quan làm ra mấy trăm con, đưa hết đến trong tay người bán hàng rong, bán rẻ đưa đến các nơi trong thành.

Đây cũng là sách lược của Trương Vinh Phương.

Nhiễm Hân Duyệt bên cạnh vẫn còn tiếp tục nói gì đó, nhưng Trương Vinh Phương đã không nghe tiếp.

“Ta định trở về ngủ trưa, chuyện của các ngươi, ta sẽ cân nhắc, nhưng không phải hiện tại.” Hắn đột nhiên ngắt lời đối phương.

“Cũng được, nhưng thời gian không nhiều lắm, nếu như muốn làm chuẩn bị thì phải nhanh chóng. Bằng không, chậm chạp sẽ sinh biến.” Nhiễm Hân Duyệt nhìn ra hiện tại Trương Vinh Phương không muốn trò chuyện chủ đề này, bèn ngừng lại.

“Vậy ta đi trước, nơi ở vẫn là vị trí cũ, có gì cần có thể tới tìm ta.”

“Đa tạ.” Trương Vinh Phương gật đầu. Hắn nghĩ Nhiễm Hân Duyệt có thể là Tông Sư bình dị gần gũi nhất trên đời này.

Hắn chưa từng thấy ai hèn mọn hơn nàng.

Gọi thì đến đuổi là đi, bình thường thụ thương, mở Chung Thức cũng bị bại không ít lần, kết quả vẫn là luôn có thể khôi phục lại, cảnh giới tương đối ổn định, một chút dấu hiệu thoái hóa cũng không có.

Theo một ý nghĩa nào đó, Nhiễm Hân Duyệt thật ra cũng rất mạnh.

Trương Vinh Phương tiếp tục đi về phía trước một đoạn.

Đợi Nhiễm Hân Duyệt hoàn toàn rời khỏi, không thấy bóng dáng.

Bình Luận (0)
Comment