Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1353 - Chương 1353 - Chủng Tâm (8)

Chương 1353 - Chủng tâm (8)
Chương 1353 - Chủng tâm (8)

Một lão đạo sĩ giơ cột cờ đoán mệnh ven đường vừa lúc đứng dậy, kéo cành trúc sượt qua bên cạnh hắn.

Vẻn vẹn gần như vậy một chút, một phần cuộn giấy đã rơi vào trong tay Trương Vinh Phương.

Hắn bất động thanh sắc*, tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường. Ở một góc, hắn mới cầm cuộn giấy lên, cấp tốc nhìn liếc qua.

*Mặt không biểu tình.

Phía trên là một địa chỉ, và một câu nói.

Chà rách cuộn giấy, bỏ nó đi, Trương Vinh Phương không do dự, cấp tốc chạy về phía địa chỉ ghi trên giấy .

Mấy phút sau.

Trong phòng đơn của một quán trà tên là Lậu Thất.

Trương Vinh Phương đẩy cửa vào, nhìn thấy người ngồi xếp bằng chờ đợi bên trong, mình cũng lặng lẽ đóng cửa thật kỹ, đi tới bồ đoàn một bên khoanh chân ngồi xuống.

Trong ấm trà bên cạnh chậm rãi bay ra mùi nước trà thơm ngát nóng hổi.

Nhưng hai người lúc này không có ý châm trà.

Người ngồi xếp bằng ở đối diện Trương Vinh Phương, sắc mặt hờ hững, thân hình cao lớn, mặc một thân đạo bào màu đen, tóc dài buộc lên cao cao, chính là cao thủ Đại Đạo Giáo, trợ thủ đắc lực bên cạnh Nhạc Đức Văn đã lâu không thấy -- Minh Nguyên.

“Chưởng giáo bận rộn, ta thay ngài qua đây.” Giọng Minh Nguyên giản đơn trước sau như một.

“Minh Nguyên sư thúc vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi.” Trương Vinh Phương cười.

“Chuyện cấm kỵ, thật hay giả?” Minh Nguyên trầm giọng hỏi.

“Thật.”

Mặc dù đã được biết đến tin tức xác định, nhưng Minh Nguyên chính tai nghe được việc này từ miệng của người trong cuộc là Trương Vinh Phương, trong lòng vẫn trầm xuống.

Hắn ta hiểu rõ tầm quan trọng của Đạo Tử Càn Khôn đối với chưởng giáo. Cho tới nay, coi như là trong tình huống bản thân cực kỳ gian nan, Nhạc Đức Văn cũng sẽ phân ra lực lượng đến đây bảo vệ Trương Ảnh.

Nhưng bây giờ, bên này lại làm ra việc khó giải quyết như thế.

Thấy hắn ta trầm mặc, Trương Vinh Phương mỉm cười.

“Nhạc sư phụ cho người đến, hẳn là có điều phân phó đi? Sư thúc cứ nói đừng ngại.”

Minh Nguyên nhẹ nhàng hít thở, trong lúc nhất thời giống như hồi tưởng lại thân hình mập mạp đi tới đi lui trong Thiên Thành Cung của Nhạc Đức Văn.

Hắn ta không có trả lời, chỉ là cầm bình trà lên, rót cho Trương Vinh Phương một chén trà.

Nước trà lục bích trong suốt giống như dây nhỏ, chậm rãi chảy vào chén trà bạch ngọc. Màu trắng màu xanh lục, tương hỗ phụ trợ, càng lộ vẻ tinh thuần.

“Cấm kỵ, có thể từ bỏ không?” Minh Nguyên để bình trà xuống, mới nói.

“... Đây là thiên phú trời sinh.” Trương Vinh Phương lắc đầu. Hắn biết Nhạc sư phụ muốn nói cái gì, nhưng điều này không có khả năng.

Minh Nguyên lại trầm mặc.

Hắn ta dường như đã hiểu vì sao Trương Vinh Phương không muốn Bái Thần rồi. Có thiên phú năng lực như vậy, xác thực không cần Bái Thần, cũng không cần thiết phải Bái Thần, càng không thể Bái Thần.

“Ta hiểu được.” một lúc lâu, hắn ta khẽ gật đầu: “Ta sẽ về nói lại đúng sự thật.”

“Sư thúc… làm phiền ngươi chuyển cáo sư phụ.” Trương Vinh Phương thu liễm nụ cười: “Mặc kệ ngài ấy làm ra quyết định gì, ngài ấy đều vĩnh viễn là sư phụ ta.”

Minh Nguyên không có trả lời, chỉ là đứng dậy, chắp tay thi lễ, bước nhanh rời khỏi.

Rầm, cửa phòng trượt ra lại khép lại.

Chỉ để lại Trương Vinh Phương một thân một mình, nhìn nước chè xanh trước mặt, thật lâu không nói tiếng nào.

*

*

*

Đại Đô - trong lòng đất Thiên Thành Cung.

Không có ai biết được, phía dưới mặt đất trăm mét của Thiên Bảo cung còn có một địa cung tương tự giống trên mặt đất như đúc.

Mà lối vào cửa cung trong đó, mới chân chính dựng thẳng một tấm bia đá, trên có khắc ba chữ to Thiên Bảo cung.

Lúc này trên quảng trường trong đại điện của địa cung, gạch đá trên mặt đất khắc rõ tảng lớn các loại ký hiệu hoa văn lớn nhỏ không đều.

Các loại Linh văn rậm rạp chằng chịt, tỏa văn được dùng trong tế tệ, toàn bộ vẽ nên một đám vòng tròn lớn nhỏ khác nhau.

Mà những vòng tròn này lại cùng nhau tạo thành một vòng tròn to lớn hơn.

Đây dường như là một trận hình cực lớn.

Mà xung quanh trận hình, trong vòng tròn nhỏ lại đều bày nhiều vật tế tự ly kỳ cổ quái.

Ngọc thạch, châu báu, quyển sách, bức tranh, cái gì cần có đều có.

Nhưng nhiều nhất trong đó, chính là một loại hình chóp tam giác màu bạc hơi mờ.

Loại hình chóp đó chỉ lớn chừng bàn tay, nhìn từ bên ngoài có thể thấy được, trong đó chứa một ít vật chất màu xám trắng sền sệt.

Hình chóp đó giống như là chiếc lọ chuyên môn dùng để bảo tồn loại vật chất màu xám trắng ấy.

Từng cái hình chóp, vật chất màu xám trắng bên trong đều chỉ to bằng móng tay.

Mà hình chóp tam giác ở trong đó, liếc mắt quét tới, chí ít có hơn mấy ngàn. Rậm rạp, phân bố toàn bộ quảng trường.

Trên vị trí trung tâm nhất của trận hình quảng trường, lúc này có một người ngồi xếp bằng.

Người này vóc dáng tròn trịa, sắc mặt bình thản, đạo bào màu tím đai vàng, đầu đội tử kim liên hoa quan, các nơi trên người đều có ngân tuyến bện thành các loại đồ án thái cực bát quái.

Bình Luận (0)
Comment