Những người còn lại trầm mặc chốc lát, cảm nhận rõ ràng bị áp chế càng ngày càng mạnh, vẫn là không tiếng động ẩn vào bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
Chẳng qua chỉ chốc lát, trong sảnh đã chỉ còn lại một mình Nhạc Đức Văn.
Ông giơ tay, lòng bàn tay mở ra, ánh sáng chữ linh màu bạc trong đó chậm rãi lờ mờ.
Cùng lúc đó, áp chế khí thế vô hình xung quanh, cũng chậm rãi lui bước tiêu tán.
“Nhạc sư phụ. Ngài, thật sự muốn đối với Càn Khôn…?” Trong Thiên Bảo cung, Đinh Nhuệ chậm rãi đi ra, mắt lộ vẻ lo lắng.
“Cấm kỵ cái gì chứ!” Nhạc Đức Văn cười ha ha: “Thần phật lăng không, nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là manh mối mà thôi. Huống hồ, ta đã sớm suy nghĩ xong, hôm nay Càn Khôn chỉ là nhất thời không nghĩ ra, chờ hắn hiểu ra khai ngộ rồi, đến giáo Bái Thần, đến lúc đó cấm kỵ thành người một nhà, không phải lại không có ý nghĩa?”
“Ý của ngài là…?” Đinh Nhuệ dường như đã hiểu
“Nếu hiện tại hắn không muốn, vậy khiến hắn tự sống cuộc sống mình muốn là được.” Nụ cười trên mặt Nhạc Đức Văn chậm rãi biến mất.
“Đi thôi… đi thôi. Sớm muộn gì, bọn họ sẽ rõ… đều sẽ hiểu.”
Đinh Nhuệ trầm mặc.
Hắn ta nghe hiểu ý của Nhạc Đức Văn.
Có lẽ vẫn còn ôm chút hy vọng, giống như Trương Thanh Chí hôm nay, Nhạc Đức Văn vẫn lựa chọn phương pháp xử trí tương tự.
Đó chính là -- chờ đợi.
Giống như lúc trước, mặc kệ Trương Thanh Chí bất thành cỡ nào, phế vật ra sao, cuối cùng hắn ta vẫn là Đạo Tử, thế nên Nhạc Đức Văn vẫn bảo vệ hắn ta, ngoài miệng nói là từ bỏ, nhưng thật ra vẫn luôn đặt hắn ta bên người.
Mà bây giờ, Càn Khôn đạo nhân, cũng giống như vậy.
Chẳng qua Đinh Nhuệ lo lắng là, hành sự như vậy… thần chủ thực sự sẽ không để ý sao?
*
*
*
Một tháng sau.
Phủ Vu Sơn.
Triều đình phái tướng lĩnh, đi các tỉnh trấn áp náo động. Đại đội Linh quân triệu tập từ các nơi, càn quét tàn dư côn đồ xung quanh.
Tình huống bên Vu Sơn cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, bởi vì côn đồ nguy hại quá lớn, bất luận là Nghĩa Minh hay là Linh đình, đều ăn ý ngừng chiến, phối hợp tiến hành nhiệm vụ càn quét.
Trương Vinh Phương ở Nhân Tiên quan yên lặng tu hành chờ đợi, mỗi ngày dạy dỗ đồ đệ, chỉnh lý điển tịch tu hành tiên đạo, hoàn thiện các loại tư liệu nhân tiên đạo.
Ngày trôi qua nhàn nhã lại tự tại.
Trong một tháng, hắn không có chờ được Đại Đạo Giáo công khai phát lệnh truy nã, cũng không có chờ được Nhạc Đức Văn có hình thức xử trí.
Chỉ có Minh Nguyên mang một câu trả lời: Tự giải quyết cho tốt.
Sau đó không còn giáo phái đến đây tìm phiền phức, Nhân Tiên quan cũng giống như bị mọi người quên lãng, trừ Nghịch Thời hội còn đang ở phụ cận ra, Trương Vinh Phương thậm chí đều cảm giác giống như chuyện cấm kỵ trước kia chưa bao giờ phát sinh qua.
Trong lòng của hắn hiểu, trong khoảng thời gian ngắn, việc này có lẽ là Đại Đô rung chuyển, dẫn đến nhiều giáo phái không có thời gian để ý tới bên này.
Nhưng một tháng đều không người để ý hắn, vậy nhất định là có người chế trụ những giáo phái truy tra.
Mà hiện nay, có năng lực như thế và có thể làm được chuyện này, chỉ có một.
Nhạc sư phụ.
Ngày nay thiên hạ đã định, không có kẻ thù đối thủ bên ngoài, giáo phái thần phật cũng không tìm hắn.
Trương Vinh Phương sẽ không chế tạo huyết duệ nữa, cũng nghiêm lệnh huyết duệ dưới trướng, không được tùy ý chế tạo huyết duệ đối với bên ngoài, thu nhỏ lại ảnh hưởng.
Sau đó, hắn chợt phát hiện mình không có chuyện gì làm nữa.
Tu hành võ công là vì tự bảo vệ mình, là vì sống cuộc sống mong muốn, mà hôm nay không có kẻ địch nữa.
Nghĩa Minh bởi vì việc huyết duệ nên có quan hệ rất tốt với hắn. Đệ nhất thiên hạ là sư phụ hắn, giáo phái còn lại giữ im lặng, cơ sở ngầm cũng rút lui toàn bộ khỏi Vu Sơn.
Tân đế của Linh đình cũng là sư phụ hắn giúp lên ngôi, phương diện triều đình một mảnh yên ổn.
Bên tỷ tỷ tỷ phu cũng tất cả yên ổn, hài tử trong bụng tỷ tỷ rốt cuộc sắp sinh ra.
Lúc này, Trương Vinh Phương thả việc vặt vãnh trong tay, chạy tới phủ Mộc Xích chiếu cố tỷ tỷ.
Đồng thời hắn cũng kinh ngạc phát hiện sau khi ký kết đóa huyết liên thứ hai, chiều cao của bản thân hắn bắt đầu thu nhỏ tinh luyện lại. Theo 2 mét 5, dần dần thu nhỏ lại đến 2 mét 3.
Đồng dạng, theo vóc người thu nhỏ lại, mật độ cốt cách cơ thể của hắn, cũng nhận được sự tăng trưởng theo trình độ khác nhau.
Đây dường như là phát triển theo một phương hướng khác.
29 tháng 5, đêm, mười giờ canh ba.
Trong phủ Mộc Xích.
Trương Vinh Phương, Tốc Đạt Hợp Kỳ, Lư Mỹ Sa, cùng với mấy cung phụng, chủ quản còn lại trong phủ đều tụ tập cùng nhau, chờ phòng sinh trong hậu viện truyền tới động tĩnh.
“Thân thể Tiểu Ngư luôn luôn không tệ, dược sư kiểm tra rất nhiều lần, nói không thành vấn đề. Hai kiện khí huyết, mẫu thân hài tử đều rất tốt. Khẳng định không thành vấn đề.” Tốc Đạt Hợp Kỳ thấp giọng cười nói.