Chỉ là nụ cười kia ít nhiều có chút khẩn trương.
Hắn ta nhìn Trương Vinh Phương một bên.
“Vinh Phương đệ, nghe nói đệ dự định ở lại phủ Vu Sơn không đi nữa?” Hắn ta cố nói sang chuyện khác, giảm bớt lo âu.
“Đúng vậy. Hiện tại xem như là rời khỏi Đại Đạo Giáo, không làm đạo sĩ nữa.” Trương Vinh Phương ôn hòa nói: “Ở trong giáo ta tập được một chút y thuật, dự định mở một y quán ở trong thành.”
“Hiện giờ đệ cũng là cao thủ cao phẩm, vì sao không làm một võ quán? Ngược lại là y quán?” Tốc Đạt Hợp Kỳ nghi ngờ nói.
“Thật ra y quán cũng xem như là nghề kiếm sống, tiền gì đó, ta cũng kiếm đủ rồi. Nhưng người ít nhiều phải có chút ký thác, có một số việc làm. Võ quán bận quá, đổi thành y quán, mỗi ngày chỉ tiếp đãi mấy người, nhàn nhã thong dong sống qua ngày không phải rất tốt sao?”
Trương Vinh Phương cười nói, trong lòng hắn đúng là nghĩ như vậy.
Hôm nay Nhạc sư phụ đệ nhất thiên hạ, gần đây hệ thống tình báo của hắn thỉnh thoảng sẽ truyền đến mấy tin tức như, Nhạc Đức Văn đã thu phục được ai, giết chết ai, giải quyết ai.
Toàn bộ hệ thống tôn giáo Đại Linh đang bị ngũ đại giáo phái do Đại Đạo Giáo cầm đầu triệt để chủ đạo.
Hiện tại chuyện của Nhân Tiên quan không còn người nào để ý.
Trương Vinh Phương vừa tích lũy thuộc tính mỗi ngày, vừa dự định tốt nơi sinh sống thật sự hưởng thụ.
Hôm nay đã trôi qua một tháng, hắn lại có thêm ba mươi điểm, lần này, hắn dự định nếm thử tăng cảnh giới Tông Sư lên chút chút, nhìn xem có thể đạt được trình tự gì.
“Người sống cả đời, nhiều khi, không phải là vì hôm nay sao? Có tiền có thời gian rảnh rỗi, đã hiểu thấu mọi sự, ngươi cũng coi như không nhỏ rồi.” Tốc Đạt Hợp Kỳ than thở.
Trương Vinh Phương mỉm cười, đang định nói gì đó, nhưng bỗng nhiên thần sắc hơi động, nhìn buồng trong.
Theo vài tiếng bộp bộp nhẹ vang lên, giống như là tiếng vỗ vào con nít. Rất nhanh, một tiếng khóc nỉ non phá tan cách trở, truyền tới trong tai tất cả mọi người tại đây.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.
“Chúc mừng phu nhân! Là một nam hài!” Tiếng của bà đỡ mang theo ý cười chúc mừng.
Nắm tay nắm chặt của Tốc Đạt Hợp Kỳ lập tức buông ra. Hắn ta bước vài bước phóng thẳng vào phòng, nét mặt mang sắc vui mừng nồng đậm, cùng với triệt để thả lỏng sau khi khẩn trương.
Đứng ở phía sau hắn ta, Trương Vinh Phương chắp tay nhìn một màn này, trong lòng chợt càng yên lặng.
Hắn có thể cảm giác được, tỷ tỷ cùng hài tử trong buồng đều an toàn, như vậy rất tốt.
*
*
*
Con trai của tỷ tỷ tên là Hoán Thanh, tên người Linh là Đỗ Lạp Hoán Thanh Mộc Xích. Còn một cái tên của người Man khác, là Trương Hoán Thanh.
Sau đó, toàn bộ phủ đệ bắt đầu có các loại khách nhân lui tới như quy trình, hạ lễ liên tục không ngừng được đưa tới.
Liên tục ba ngày, đều là nói cười vui vẻ, không khí vui mừng, hòa tan sự đau thương mất trật tự côn đồ Hồng Cân mang tới trước đó.
Ngày đầu tiên Trương Vinh Phương giúp đỡ chào đón khách khứa đến thăm, sau đó bắt đầu xây dựng y quán của mình.
Hôm nay tất cả đã an ổn, người luôn luôn phải sống tiếp.
Mặt khác, ý muốn kéo dài sinh mệnh cũng phải bắt đầu đến tay rồi. Tăng cảnh giới lên cũng phải tốn thời gian. Còn có điều tra bản chất của thần phật rốt cuộc là cái gì, làm chuẩn bị cho sau đó cũng phải bắt đầu tiến hành.
Trên người tự dưng có thêm ba tiêu ký thần phật, nguyên nhân trong đó, Trương Vinh Phương kiểu gì cũng phải biết rõ ràng, không thể cứ hồ đồ cái gì cũng không quản được.
Phải biết rằng tuy rằng ba tên này giúp hắn không ít, nhưng chung quy là thứ mọc thêm trên người mình.
Không hiểu rõ, bản thân Trương Vinh Phương cũng không được tự nhiên trong lòng.
Mà về phương diện thần phật, hiểu rõ nhất không ai bằng Nghịch Thời hội.
Thế nên cùng lúc khi hắn phái người giúp mua nhà trang trí y quán, trước tiên liền đi tìm người Nghịch Thời hội.
Ánh trời chiều mờ nhạt chiếu xuống.
Nhiễm Hân Duyệt ngồi bên cạnh bàn, đang loay hoay một cái đồng hồ nhỏ màu trắng phong cách trời chiều.
Đồng hồ để bàn chỉ dài tầm cánh tay, đặt trên bàn gỗ, quả lắc đồng hồ lắc qua lắc lại, phát ra tiếng lộc cộc rất có tiết tấu.
Cửa phòng rộng mở, Trương Vinh Phương cất bước vào cửa, liếc mắt liền thấy được chiếc đồng hồ nhỏ màu trắng kia.
“Ngươi biết ta tới tìm ngươi vì gì à?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Đoán được một chút.” Nhiễm Hân Duyệt trả lời, đứng lên, đưa tay tỏ ý mời ngồi.
“Khi ngươi vào ở Nguyện Nữ hạp bọn ta đã đoán được, ngươi và tàn thần Nguyện Nữ nhất định có liên hệ. Chẳng qua bọn ta không đoán được rằng, trước đó rõ ràng ngươi còn tới chỗ cướp đoạt tàn sát tín đồ Nguyện Nữ. Vì sao Nguyện Nữ còn nguyện ý che chở thế lực dưới quyền ngươi?”
“Nguyên nhân trong đó, ta không tiện nói tỉ mỉ, chẳng qua lần này đến, ta muốn hỏi càng nhiều tình báo hơn về thần phật.” Trương Vinh Phương ngồi xuống nghiêm túc nói.