“Trước đó thời gian cấp bách, công việc bề bộn, hôm nay cuối cùng cũng rảnh rỗi, mới nhớ tới xử lý việc này.”
“Thần phật… bọn ta giao thiệp cũng không nhiều, tuy đúng là chiếm được không ít tình báo, thế nhưng cũng không thể cứ như vậy cho không ngươi được. Phải biết rằng những tin tình báo này rất nhiều đều là bọn ta phải trả cái giá thật lớn mới đến tay.” Nhiễm Hân Duyệt nghiêm mặt nói.
“Điều kiện gì?”
“Xem ngươi muốn phương diện nào của thần phật?”
Trương Vinh Phương trầm mặc.
“Phương thức tồn tại.”
Hắn đã biết làm sao để khiến một vị thần phật bị triệt để quên đi. Nhưng đối với sự tồn tại như là thần phật này, tại sao lại lưu lại tiêu ký ở trên người hắn, tiêu ký có tác dụng gì, làm sao để loại bỏ vân vân, đều không rõ ràng lắm.
“Có người nói, bọn họ tồn tại ở trong lòng người. Cũng có người nói, nơi bọn họ tồn tại là một vị trí tên là Thái Hư. Nơi ấy không ai có thể tiếp xúc tiến vào, chỉ có mộng cảnh con người hoặc là khi điên cuồng tiến vào ảo giác, ngươi mới có thể tiếp xúc.” Nhiễm Hân Duyệt trả lời.
“Ta ở bên cạnh Nhạc Đức Văn vài chục năm, cũng chưa từng thấy ông ấy từng đi Thái Hư. Thấy rõ nhiều nhất, chính là cầu khẩn tế bái ở trước mặt tượng thần. Sau đó là có thể được thần dụ thần phật.”
“Vậy người từng thấy hình dáng nguyên hình của thần phật, có thể tự thoát ly không? Thần phật chỉ cần không bị lãng quên là có thể vĩnh viễn trường tồn. Liệu có phương pháp gì, có thể triệt để quên hắn không?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Đương nhiên là có, Cực Cảnh đó?” Nhiễm Hân Duyệt cười nói: “Nếu không ngươi cho là vì sao nhiều hậu di chứng của Cực Cảnh như vậy, đều là lãng quên? Chẳng lẽ ngươi nghĩ, đó thật sự là hậu di chứng tự nhiên mang tới sao?”
Trương Vinh Phương bỗng chấn động trong lòng. Hắn im lặng, rồi lại nói.
“Ngoài Cực Cảnh ra thì sao?”
“Vậy thì không biết. Có điều…” Nhiễm Hân Duyệt rõ ràng đã hiểu, cái gọi là người từng nhìn thấy nguyên hình thần phật hẳn là bản thân Trương Vinh Phương.
“Có điều, thần phật cũng là có nhiều loại khác nhau, có thần phật có thể câu thông, ngươi có thể thử tỉ mỉ nghiên cứu xem, tìm tàn thần nhỏ yếu kiểm tra một chút, lấy thực lực cấp bậc bây giờ của ngươi, nếu chỉ là thử thì cẩn thận chút sẽ không có vấn đề lớn.
Nếu có thể biết rõ ràng vì sao nguyên hình thần phật ở lại trong lòng người, là có thể vĩnh viễn trường tồn, có lẽ có thể tìm ra phương pháp giải quyết.”
Trương Vinh Phương chậm rãi gật đầu.
“Ta đã sớm nghĩ như vậy rồi, không cần ngươi nói.”
“...” Nhiễm Hân Duyệt cạn lời, cứ có cảm giác da mặt của người này càng ngày càng dày Á.
“Mặt khác, tranh đấu giữa thần phật sẽ dẫn đến kết quả gì? Ngươi có biết không?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Giữa thần phật, là có thể tương hỗ cắn nuốt. Có thần phật bị thương nặng rồi trốn đi, chính là vì đề phòng mình bị cắn nuốt. Vị trí của mỗi thần phật bọn họ trong Thái Hư là không giống nhau. Bình thường sẽ không va chạm.” Nhiễm Hân Duyệt nói.
“Nói cách khác, giữa Thái Hư và Thái Hư không có liên kết?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.
“Ta không biết.” Nhiễm Hân Duyệt lắc đầu: “Ta chỉ là Bái Thần phổ thông, chỉ là Linh Lạc, không giống mấy đại lão như ngươi, thứ không biết đến nhiều lắm.”
Trương Vinh Phương suy tư một chút, nghĩ giá trị lợi dụng của người này hình như càng ngày càng nhỏ.
“Vậy thì thôi, ta đi trước.” Hắn lập tức đứng dậy.
“...” Nhiễm Hân Duyệt không còn lời nào để nói. Đây cũng quá thực tế đi.
“Đúng rồi, ngươi biết phụ cận còn có tàn thần gì không?” Trương Vinh Phương đi tới cửa quay đầu hỏi.
“Hướng mặt đông có một thành trấn phế tích, nơi ấy hai trăm năm trước đã từng có một Dụ Phong Thần, có điều sau đó bởi vì các loại nguyên nhân mà bị tiêu diệt rồi. Ngươi có thể đi xem.
Tàn thần Đại Linh thật ra không ít, dù sao người thắng cứ ít như vậy, người thua sẽ nhiều hơn.
Trước đây bị yên lặng quên lãng có rất nhiều, nguyên hình của bọn họ đều bị chôn sâu dưới đất, không người biết được. Ngươi hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ là… ngươi định…!?” Bỗng hai mắt Nhiễm Hân Duyệt trợn to.
“Không có việc gì, chỉ là định đi xem.” Trương Vinh Phương mỉm cười, xoay người rời đi.
“Chờ đã!” Nhiễm Hân Duyệt đứng phắt dậy, đuổi theo, nhưng đã không thấy bóng dáng.
Tới cấp độ như ngày hôm nay, sự chênh lệch về thực lực giữa hai người đã lớn đến một trình độ cực kỳ rõ ràng.
“Người này chẳng lẽ lại định…!?” Nhiễm Hân Duyệt thầm nghĩ đến một suy đoán có khả năng, trong lòng bỗng có chút kinh hãi.
Nàng lập tức cũng ra khỏi phòng, đi thông tri cao tầng trong hội.
*
*
*
Sơn Nhân y quán.
Một góc bên trong thành phủ Vu Sơn, vô thanh vô tức mở ra một y quán với trang bị xưa cũ phổ thông.
Y quán không lớn, cũng chỉ chiếm hai gian liền phố, dược sư tọa quán chỉ là một người.