Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1359 - Chương 1359 - Nhàn Hạ (3)

Chương 1359 - Nhàn hạ (3)
Chương 1359 - Nhàn hạ (3)

Hỏa kế được mời tới chỉ là mời tùy tiện thuê ở phụ cận hai người đàng hoàng, đều là khoảng mười một mười hai tuổi, một nam một nữ. Xem như là dùng để chào hỏi khách khứa.

Đầu tháng sáu.

Y quán treo lên bảng hiệu mới làm xong. Bốn chữ lớn Sơn Nhân y quán được viết dễ dàng tự nhiên, không nguệch ngoạc, không giả vờ phong nhã uốn qua uốn lại, chỉ là đoan chính, thong dong, trong chữ viết lộ ra bình tĩnh và hợp quy tắc.

Trương Vinh Phương cự tuyệt người bên tỷ tỷ tỷ phu đến chúc mừng, chỉ cứ như vậy mở cửa, hai dược đồng đặt một tấm bảng gỗ bên cạnh cửa, trên đó viết lên bệnh có thể xem, giá cả, cùng với thời gian mở cửa.

Mình thì ở trong y quán đả tọa tu hành, điều chỉnh thân thể.

Nói là đả tọa điều chỉnh thân thể, thật ra là tâm thần đặt ở năng lực Đồng Nguyện, thỉnh thoảng phụ thể đi ra tìm tâm nguyện của trẻ em.

Thả ra một đống con rối lớn, chờ đợi quan sát tỉ mỉ xong rồi lựa chọn một người trong đó chuyển hóa thành con rối của mình.

Mục đích của hắn chính là tìm được một số tâm nguyện của trẻ em dễ thực hiện, sau đó cấp tốc chuyển hóa thành lam điệp.

Dù sao trẻ nhỏ tâm tư hay thay đổi, có tâm nguyện nào là căn bản không có khả năng thực hiện được chứ, giống như trói buộc một đứa trẻ lần trước, con rối bị phát hiện, trực tiếp bị đánh gãy.

Thế nên lần này Trương Vinh Phương đã có kinh nghiệm.

“Tiên sinh, cửa mở, thế nhưng bên ngoài người biết chữ không nhiều lắm, bọn ta xem bảng gỗ cũng không hiểu, không cách nào đọc cho người khác được…”

Hai dược đồng, một người tên là Tiểu Đông, một người tên là Tiểu Hạ, đều là con nhà nghèo, trong trận bạo loạn trước đó đều mất cha mẹ, cô độc, dứt khoát vào y quán, không cần tiền công, chỉ cầu nơi ở và ăn uống học tập.

“Không sao, sau này ta dạy từng chữ từng chữ cho các ngươi, hiện tại các ngươi học thuộc nội dung trước, đi ra ngoài kêu gọi là được.” Trương Vinh Phương nhắm mắt ngồi xếp bằng, mắt cũng không mở ra, trả lời.

“Vâng.” Tiểu Hạ liền vội vàng gật đầu, rời khỏi.

Nàng mới đi ra không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến một hồi tiếng nói chuyện quen thuộc.

“Dược sư lão bản của các ngươi đâu? Sao hai người các ngươi lại đợi ở bên ngoài?”

Bên ngoài y quán.

Trên mặt đường người đến người đi, không có ai nhìn tấm bảng gỗ được dựng trước cửa.

Phần lớn người cơ bản là không biết chữ, người biết chữ đi ngang qua cũng không nhiều. Trong lúc nhất thời không có ai dừng lại đọc.

Giữa lúc hai dược đồng chán đến chết, một nữ tử có cặp mắt đào hoa với gương mặt có chút bụ bẫm đi tới trước cửa y quán.

“Dược sư lão bản của các ngươi đâu? Sao hai người các ngươi lại đợi ở bên ngoài?”

Nữ tử mặc bộ váy liền hồng nhạt tuyến vàng, đai lưng ngọc thạch xanh đậm trên eo vừa nhìn là biết không phải là người nhà tầm thường.

“Tiên sinh… ở bên trong đả tọa nghỉ ngơi.“ Tiểu Đông thân làm con trai lập tức bị cặp mắt sáng ngời làm cho có chút cà lăm. Trước đây hắn nào có được nói chuyện với đại tiểu thư nhà giàu đẹp mắt như vậy chứ.

Nữ tử ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của y quán.

“Sơn Nhân, tên lại rất chi là rất phổ thông, có điều chữ viết rất tự nhiên thoải mái.”

Sáng sớm Lư Mỹ Sa đã thức dậy ăn diện, trước đó nàng nghe lén được đối thoại của ca ca và Trương Vinh Phương, biết Trương Vinh Phương quay về để mở y quán, dự định sau này đều ở lại phủ Vu Sơn.

Lúc đó trong nội tâm nàng không có cảm giác gì, nhưng sau khi trở về, nghĩ đến kẻ bất lực nàng chia tay trước đó, đối lập với Trương Vinh Phương bây giờ trở về rõ ràng đã bước vào võ giả cao phẩm.

Trong lòng nàng lập tức có chút không đúng rồi. Bởi vì nàng bỗng nhiên hồi tưởng lại mọi chuyện mình gặp khoảng thời gian qua.

Theo địa vị của ca ca trong gia tộc nước lên thì thuyền lên, người giới thiệu đối tượng cho muội muội là nàng cũng càng ngày càng nhiều.

Nhưng mỗi lần thấy đối tượng được giới thiệu, nàng đều không tự chủ được đem đối phương so sánh với Trương Vinh Phương. Vì vậy mỗi lần đều tan rã trong không vui.

“Mỹ Sa, công tử Bạch gia Bạch Kính Ngôn giới thiệu cho ngươi, tướng mạo đường đường, thực lực cũng không tệ, sao ngươi gặp một lần liền không đi nữa? Người ta hẹn ngươi du ngoạn mùa thu cũng không đi?” Giọng của ca ca giống như tiếng vọng bên tai.

“Phế vật đến cả Trương Vinh Phương cũng không bằng! Xem cũng không muốn xem! Chỉ đẹp mắt thì có ích lợi gì? Có thể ngăn cản được binh đao? Chống đỡ được côn đồ ngoài thành?”

“Vậy trưởng tử của Ngõa Thứ Liên gia thì sao? Hắn ta chính là văn võ song toàn, hôm nay tuổi còn trẻ đã có một thân võ nghệ tốt đấy.”

“Đến cả Trương Vinh Phương đều đánh không lại, điều kiện tốt như vậy cũng là tài trí bình thường! Khó coi!”

“Vậy đại công tử Thái Sử Viện Thượng Đô thì sao? Hôm nay hắn ta ngoài ba mươi, đã tu đến Thất Phẩm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment