“Đều ba mươi tuổi rồi mới Thất Phẩm, nếu là Trương Vinh Phương có điều kiện của hắn, sợ là hiện tại cũng đã Bát Cửu Phẩm rồi, loại hàng này thì có gì tốt?”
Lư Mỹ Sa phục hồi tinh thần lại, cúi đầu, nàng vốn định chỉ tùy tiện dạo chơi trong phủ Vu Sơn, nhưng không biết từ lúc nào, lại đã tìm đến y quán.
Nàng không biết mình bị sao vậy, nhưng nếu đã tới, vậy thì vào xem là được rồi, nhìn xem Trương Vinh Phương có thể mở y quán ra thành cái dạng quỷ gì?
Vào cửa lớn, Lư Mỹ Sa liếc mắt đã nhìn thấy Trương Vinh Phương khoanh chân ngồi tĩnh tọa phía sau quầy bên mé của đại đường.
So với trước, dường như vóc dáng của hắn nhỏ đi, có điều những người luyện võ này luôn có thể xuất hiện một số chuyện kỳ kỳ quái quái, ngược lại cũng không cần để ý.
“Này!” Nàng đập một cái lên trên quầy, phát ra tiếng giòn vang.
“Có việc?” Trương Vinh Phương mở một mắt, nhìn nàng.
“Y quán của ngươi chả có ai cả, có được hay không thế?” Lư Mỹ Sa bỗng cảm thấy mình không biết nói gì, quan hệ của nàng và Trương Vinh Phương cũng không tốt, không giải thích được chạy tới, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng nói không rõ.
“Có người thì xem, không ai thì nghỉ ngơi. Tùy duyên mà thôi.” Trương Vinh Phương trả lời.
Lúc này hắn vẫn còn ở từng con rối phụ thể, quan sát tìm kiếm trẻ nhỏ, xem đứa nào dễ gạt gẫm.
“Ta đi ngang qua bên này, thấy chỗ của ngươi không có một người, mới mở quán đã lạnh tanh như thế, sợ là mở ra không được bao lâu đã phải đóng cửa.” Lư Mỹ Sa không khách khí nói.
“Võ công của ngươi không phải rất lợi hại sao? Nghe nói đều đến Lục Phẩm trở lên rồi.” Nàng lại nói: “Gần đây ta đang tập võ, chờ ta tới Lục Phẩm rồi, đến lúc đó giao thủ với ngươi thử xem.”
“Tốt.” Trương Vinh Phương bỗng nhớ tới các thiếu niên và thiếu nữ khổ tu mấy năm để tăng một phẩm ở Thanh Hòa Cung lúc ban đầu. So sánh với nhau, Lư Mỹ Sa trước mắt… một câu nhẹ bỗng nghe giống như cao phẩm tùy tùy tiện tiện là có thể tu được vậy.
Trong lòng lắc đầu, hắn không lên tiếng nữa.
Hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng Lư Mỹ Sa lại không biết thế nào, chân như là mọc rễ đứng im tại chỗ, chính là không đi.
“Đúng rồi, hiện giờ Kim Tụ nhà ngươi thế nào?” Nàng lại hỏi.
“Đưa nàng trở về. Sau đó tách ra. Xem như là bảo vệ nàng một đời phú quý đi.” Trương Vinh Phương trả lời.
Hiện tại hắn xem như là đã nhìn ra, cường độ cơ thể của mình quá lớn, người bình thường căn bản không có khả năng phù hợp.
“Tách ra?” Trái tim Lư Mỹ Sa chợt đập hẫng một nhịp.
Bỗng nhớ tới lời tẩu tử Trương Vinh Du nói.
“Nói không chừng, Vinh Phương vẫn chưa lập gia đình, hôm nay lại quay về Vu Sơn, lần trước còn cố ý để ngươi lại lẻ loi một mình.”
Nghĩ tới đây, bỗng trong lòng Lư Mỹ Sa xẹt qua một suy nghĩ.
“Chẳng lẽ hắn thật sự đối với ta…!?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền giống như cắm rễ, muốn nhổ cũng không nhổ được.
“Không được, còn phải quan sát kỹ càng, dù sao hôm nay ta không có chuyện gì, liền ở tại chỗ này thêm một lúc cũng tốt.”
Lúc này Lư Mỹ Sa lấy cớ thỉnh giáo việc tập võ y dược với Trương Vinh Phương, câu được câu không, tùy tính tiếp lời.
*
*
*
Phủ Mộc Xích, dưới mặt đất.
Trong một thạch thất u ám.
Ngọn đèn như đậu, rọi sáng một vòng xung quanh vách đá.
Trong thạch thất, một lão giả mặt đỏ tóc trắng chòm râu dài đến gần như chạm đất nhắm mắt ngưng thần đả tọa, điều tức thân thể.
Lão giả mặc một thân áo đạo màu trắng, trên hai cánh tay đeo hai cái vòng ngọc màu đen, thân hình bất động, giống như điêu khắc.
Nếu không phải trước ngực ông ta phập phồng cực nhỏ, nhất định sẽ bị người xem là thi thể tọa hóa.
Không bao lâu, một mặt bức tường của thạch thất chậm rãi xoay chuyển, lộ ra hai con đường rộng lớn.
Đằng sau con đường là cung điện bằng đá khổng lồ càng rộng rãi.
Chỗ thạch thất này thế mà lại kết nối với một cung điện bằng đá dưới mặt đất thể tích khổng lồ.
Một nữ tử ôn hòa mặc váy đỏ, đeo khăn che mặt đen đi vào thạch thất.
“Vinh Du, bái kiến lão sư.” Nàng dịu dàng cúi đầu, cung kính hành lễ.
Trong thạch thất, lão giả chậm rãi mở mắt.
“Ngươi mới vừa sinh sản xong, hà tất phải vội vã xuống đây như vậy? Nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng là tốt.”
“Đại sự của bản mạch quan trọng hơn, vả lại đệ tử cũng cần hoạt động một chút.” Trương Vinh Du mỉm cười nói. Tuy cách khăn che mặt còn có thể nhìn ra sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua không có bệnh trạng gì, hẳn là không sao.
“Khổ cực ngươi rồi.“ Lão giả than thở.
Đối với nữ môn đồ nửa đường nhập môn Trương Vinh Du này, thật ra ngay từ đầu ông ta cũng không thế nào coi trọng.
Cho tới sau này, nàng biểu hiện ra các loại mưu lược kế sách đều hơn xa đệ tử còn lại.