“Có thể thì có thể, nhưng muốn nhiều tuỷ não hơn nữa! Ta đang có nhu cầu cấp bách cần khôi phục nguyên khí!” Bạch Lân trả lời.
“Không sao hết!” Trương Vinh Phương gật đầu nói.
Cuối cùng cũng có thể tìm được một thần phật câu thông, trước đó từ việc những giáo phái kia nhận được thần dụ, hắn đã suy đoán rằng có thể câu thông với thần phật.
Nhưng hắn liên tiếp gặp phải Huyết Thần, Nguyện Nữ, đều là hạng người thần trí hỗn loạn, khiến hắn hoàn toàn không thể nhanh chóng đạt được nhiều bí ẩn tương quan hơn nữa.
Thế là hắn bèn nghĩ đến cách, thông qua tìm kiếm tàn thần để thu hoạch thêm thông tin liên quan.
Vốn là nghĩ kiếm một không được thì kiếm thêm mấy tên, không ngờ rằng, mới một tên thứ nhất đã tìm thấy người có thể câu thông.
Hiện tại xem ra, hẳn là vận may trước đó của hắn quá kém, liên tiếp gặp phải Thiên sinh thần không thể câu thông.
Sau khi rời khỏi Nghi Vân Ngụy Vụ, Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn mảnh vỡ tượng nặn trên đất, khom lưng nhặt tất cả mảnh vỡ lên, dùng vải dầu bọc kín lại. Quay người rời đi.
Về phần tuỷ não đã hứa trước, đúng lúc chỗ Đinh Du vừa nhập vào không ít heo con, vừa vặn có thể thử xem, thần phật ăn não heo sẽ có biến hóa như thế nào.
Bên trên Nhân Tiên đài.
Trương Vinh Phương chắp vá tất cả mảnh vỡ lại, duy chỉ còn một miếng cuối cùng thì lại để ở một bên.
Kỳ dị là, những mảnh vỡ này cứ như tự có từ tính, chỉ cần đưa chúng tới gần nhau là có thể tự dính chung lại với nhau.
Những mảnh tàn phiến màu đồng mà trước kia hắn mua được cũng không thể có chức năng này.
Điều này khiến Trương Vinh Phương suy đoán trong lòng, có phải liên quan đến việc tàn thần này chỉ còn lại một pho tượng hay không.
Lúc này sắc trời vừa sáng lên.
Trên Nhân Tiên đài, bình thường nếu không có chuyện gì quan trọng, cơ bản là không có ai chủ động đi đến đây.
Người trong Nhân Tiên quan, bình thường không có chuyện đại sự quan trọng thì đều không dám đến quấy rầy. Mà phần lớn mấy đồ đệ, đệ tử thuộc hạ thì đều là huyết duệ, cũng không thích thường xuyên đối mặt với thủy tổ huyết duệ là Trương Vinh Phương.
Cảm giác an toàn của bản thân bị đối phương có thể nắm trong tay bất cứ lúc nào, khả năng khống chế máu tươi của hắn càng ngày càng mạnh, cũng khiến cảm giác của bọn họ càng ngày càng rõ ràng.
Cảm giác này, nếu là người bình thường còn có thể chấp nhận. Vì còn có cảm giác liên kết huyết mạch gần gũi triệt tiêu.
Nhưng phàm là người tập võ, cho dù có kém thế nào đi nữa, sức mạnh ý chí cũng mạnh mẽ vượt xa hơn người bình thường.
Vừa so sánh chút cảm giác gần gũi kia, thì bọn họ lại càng thấy cảm giác quái dị hơn, biết rõ là bị huyết mạch ảnh hưởng.
Cho nên, kết quả, ở đây trừ hai thuộc hạ đặc biệt phụ trách thủ vệ ở cửa vào, còn lại thì không còn ai nữa.
Trương Vinh Phương đứng thẳng dậy, nhìn tượng nặn Bạch Lân Thần trước mặt.
“Bây giờ ngươi đã có thể nói, rốt cuộc Nhục thân thần là chuyện gì rồi đúng không?”
“…” Bạch Lân Thần đã thấy được sự tàn nhẫn của Trương Vinh Phương, một lời không hợp đã muốn phá hỏng nền móng của người ta, lại thêm việc trên người hắn có ba vị Thiên sinh thần che chở.
Cho dù bà ta muốn phản kháng, cũng chẳng có sức mà giãy giụa.
“Ngươi đã có ba thần che chở, vì sao còn muốn tìm một mình ta?” Bà ta trầm giọng hỏi. Âm thanh vẫn không phải truyền từ bên ngoài vào tai, mà là trực tiếp bước vào trong não Trương Vinh Phương.
Hình như cái này là năng lực đặc hữu của nhóm thần chỉ.
“Hơi tò mò thôi, thực ra lúc trước cũng là cơ duyên xảo hợp mới có thể tìm được ba vị thần trên người ta. Đặc biệt vị Nguyện Nữ thần thứ hai, lúc trước để có được nàng, mà ta cũng đã phí hết không ít tâm tư. Phải biết, khi đó tín đồ của nàng vẫn còn đang ẩn núp không ít. Chỉ mỗi việc tìm ra giết chết toàn bộ những người này, cũng đã tốn một thời gian rất lâu của ta.” Trương Vinh Phương thở dài.
“….” Bạch Lân thần nghe thấy mà toàn thân rét run, đến bây giờ bà ta còn có thể cảm thấy lạnh.
“Ngươi đừng không vui, vốn dĩ những chuyện thế này thì nên phát triển song song, mấy tên thần phật các ngươi, quá nhiều tín đồ rồi nên không hề biết quý trọng đúng không?” Trương Vinh Phương nói. “Được rồi, ta đã tái tạo tượng nặn giúp ngươi. Ngươi nên trả lời câu hỏi của ta.”
“Ngươi gọi hành động thế này là tái tạo? Còn một miếng nữa đâu?” Bạch Lân chất vấn.
“Một miếng này phải nhìn vào biểu hiện của ngươi.” Trương Vinh Phương mỉm cười thăm dò cất kỹ một mảnh vỡ cuối cùng.
“….” Trong lòng Bạch Lân không ngừng bốc tà hỏa ra bên ngoài. Bà ta đã sống nhiều năm như vậy, mà đây là lần đầu nhìn thấy người Bái Thần như thế này đó!
Không đúng, người này hoàn toàn là không Bái Thần, vẫn chỉ là người tu hành văn công!