Mặc dù trong lòng bà ta oan ức, nhưng so với bị giam cầm ngủ say gần trăm năm, quả thực cảm giác giao lưu với con người tốt hơn trước kia nhiều.
Bạch Lân đè tâm trạng trong lòng xuống.
“Ngươi muốn biết cái gì?”
“Trở thành Nhục thân thần như thế nào?”
“Kẻ khác thì ta không biết, nhưng ta thì lúc đầu là trở thành Linh Tướng cấp cao nhất, sau khi nhận được sự cho phép của vị thần đang tế bái, được ban thưởng chủng Thái Hư, sau đó trồng vào trong cơ thể, cởi bỏ máu thịt phàm thể hoàn toàn, thành lập thần miếu, nhận được tế bái, tạo dựng Thái Hư của bản thân.
Sau khi thành công, thì bỏ qua cơ thể, bước vào Thái Hư, trở thành Nhục thân thần.” Bạch Lân trả lời.
“Nói cách khác, trước kia ngươi cũng là Linh Tướng cấp cao nhất à?” Trương Vinh Phương hỏi lại. “Cảm giác không giống thế nhỉ? Người như ngươi...”
“Ý của ngươi là gì?” Bạch Lân cả giận nói. “Ngươi đang nói ta khờ à?”
Vẫn rất nhạy bén.
Vẻ mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, lại hỏi.
“Thêm một vấn đề khác, rốt cuộc thần phật có thể trực tiếp giáng lâm hay không? Thái Hư của các ngươi ở đâu? Rồi phải làm thế nào để vào trong? Rốt cuộc Thần phật mạnh cỡ nào? Có thể mạnh hơn Linh Tướng bao nhiêu?”
“Đống câu hỏi này mà ngươi bảo là một vấn đề?” Chung quy là Bạch Lân không ngốc, chỉ là đã ngủ say quá lâu, có hơi ngốc nghếch chậm chạp. Lúc này lập tức phản ứng lại.
“Đừng như vậy, hiếm có lúc hồ đồ, có đôi khi nói thẳng ra miệng thì mọi người sẽ rất mất mặt.” Trương Vinh Phương nói.
“….” Bạch Lân đã không thể phản bác người vô sỉ hèn hạ được nữa.
Nếu bây giờ bà ta có thể giáng lâm, hận không thể tát một bạt tai tát chết tên nhóc này ngay lập tức.
“Được, nhưng ta chỉ trả lời một câu của ngươi. Chúng ta không thể trực tiếp giáng lâm, chỉ có thể thông qua hai phương thức, một là thông qua mảnh tượng nặn tạo nên từ tàn phiến Thái Hư, cái thứ hai là Đại Hàng Thần thông qua Linh Tướng. Nhưng loại thứ hai chỉ có thể giáng lâm gần một nửa.” Bạch Lân đơn giản nói.
“Về phần những câu hỏi còn lại, ngươi phải mang đồ tới đổi.”
“Được rồi.” Trương Vinh Phương vỗ vỗ tay.
Lập tức bên ngoài có một đạo nhân đi lên, hắn phân phó vài câu, lại nhanh chóng đi xuống.
Cũng không lâu sau, trong tay đạo nhân bưng một đĩa đồ bước nhanh vào.
“Quán chủ, đồ mà ngài cần đã đến.”
Đĩa được đặt trên một chiếc bàn đá ở bên cạnh Nhân Tiên đài.
Bàn đá ghế đá là do Trương Vinh Phương đặc biệt chế tạo ra đặt bên cạnh dùng để nghỉ ngơi.
Lúc này đúng lúc dùng để đặt đồ vật.
Trong mâm đặt một phần não tươi sống vừa mới lấy ra.
Trương Vinh Phương vẫy tay ra hiệu cho đạo nhân xuống dưới. Sau đó đi đến bên cạnh đĩa não.
“Nào nào, ta mời ngươi ăn não chưng.”
Bạch Lân: “Đây không phải là của con người?”
“Ngươi chỉ cần nói có ăn hay không thôi?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“….” Bạch Lân cảm giác một dòng nước mắt nóng hổi tràn từ đáy lòng lên hốc mắt.
Nhìn não chưng còn tươi non trong mâm, bà ta không biết thế nào, đột nhiên cảm giác một hồi chua xót khó tả lấp đầy cõi lòng.
“Ăn!” Bà ta nỗ lực ngăn chặn giọng nói của mình, không để mình bộc lộ vẻ run rẩy.
“Nói mới nhớ, mấy người ăn thế nào?” Trương Vinh Phương lại hỏi.
“Ngươi mang tượng nặn của ta đến gần một chút.” Bạch Lân nói.
Trương Vinh Phương nghe vậy, cầm tượng nặn của bà ta đặt cạnh não chưng.
Rất nhanh, trên đỉnh tượng nặn, chính giữa con mắt kia, vù vù từ từ bay ra một sơi linh tuyến màu bạc, đâm thẳng chính xác vào trong não heo.
Sau đó Trương Vinh Phương thấy đĩa não chưng nhanh chóng khô quắt lại, trở nên mất nước, có hơi biến thành màu đen.
Hắn sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
“Xem ra đối với tủy não thì dù có là của ai mấy người cũng không từ chối.” Hắn đang nghĩ, phải chăng có thể chăn nuôi não heo quy mô lớn, cung cấp nuôi dưỡng cho những thần phật này không.
“Ăn nhiều không tốt.” Giọng Bạch Lân lạnh lùng nói.
“Có gì không tốt?” Trương Vinh Phương hỏi.
Nhưng lần này, Bạch Lân không trả lời nữa. Bất kể Trương Vinh Phương có hỏi thế nào, bà ta cũng không nói một câu nào, rõ ràng là đã tự bế hoàn toàn.
Trương Vinh Phương cũng không vội, cất tượng nặn đi, nghĩ đến cảnh vừa rồi nó đang thiếu một miếng mà linh tuyến vẫn bay ra được, hắn dứt khoát bẻ rơi thêm một mảnh vỡ trên tượng để cất đi.
Như vậy thì bảo đảm an toàn hơn.
Làm xong những chuyện này, hắn hài lòng đứng dậy rời khỏi, mang theo hai mảnh vỡ trở về Vu Sơn.
*
*
*
Phía nam phủ Vu Sơn, trong một nhà trệt gỗ hơi âm u.
Một tiểu nữ hài bảy tám tuổi cột tóc thành hai củ tỏi, đang mượn ánh trăng treo trên cửa sổ, chơi đùa với con rối nhỏ trong tay, sau đó chờ cha mẹ đi làm về nhà.
Trong nhà cũng chỉ có một mình cô bé. Gần đây vì xung quanh ngoại thành có không ít phòng ốc cần xây dựng lại, cha mẹ tìm được công việc, nên thường xuyên đi sớm về trễ.