Cô bé thường xuyên chỉ còn một mình nên hay ngồi ngốc trong phòng, nhìn người đi ngang qua hẻm bên ngoài từ khe cửa sổ.
Gâu! Gâu!
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa nhỏ xíu.
“Ui trời kẹo hồ lô của ta!” Một cậu bé lo lắng kêu lên.
“Rớt mất rồi thì đi mua lại một xâu, đừng kêu, chó cắn vào luôn rồi, mà ngươi còn muốn ăn hả? Trên mặt đất bẩn như vậy.” Giọng một phụ nhân không nhịn được truyền đến.
Cậu bé vẫn không buông tha mà khóc lóc như cũ, sau đó bị phụ nhân cứng rắn kéo lấy lôi đi.
Đợi đến lúc người đã đi xa, tiểu nữ hài mới nhìn ra phía ngoài từ khe cửa sổ.
Quả nhiên cô bé nhìn thấy, hai viên hồ lô ngào đường đỏ rực rỡ rơi trên mặt đất.
Một con chó gầy trơ cả xương đang cúi đầu gặm một viên trong đó, hoàn toàn mặc kệ bụi đất dính trên kẹo hồ lô.
Kẽo kẹt, tiểu nữ hài mở cửa, lao ra một bước lớn, nhặt một viên kẹo hồ lô trong đó rồi co cẳng chạy trốn.
Con chó sủa cô bé nọ hai tiếng, muốn đuổi theo, nhưng vẫn cúi đầu nhanh chóng gặm viên kẹo hồ lô kia vào miệng.
Trong phòng, cô bé cầm kẹo hồ lô trong tay, lau lau lên quần áo trên người, dùng tay chà xát mấy lần, cứ như vậy mà bỏ vào trong miệng liếm lấy.
“Rất ngọt.” Cô bé vui vẻ đến mức con mắt híp lại.
“Nếu có thể có thật nhiều thật nhiều hồ lô ngào đường thì thật tốt. Như vậy, ta có thể ăn mỗi ngày. Coi như là ăn cơm!”
“Đó là nguyện vọng của ngươi sao?” Đột nhiên một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Tiểu nữ hài sửng sốt, lập tức chú ý tới, thế mà lúc này con rối nhỏ trước đó cô bé nhặt được đang chuyển động.
Nó bò lên trên bàn, giãn cơ thể ra, hoạt động tứ chi.
“Ta đã nhìn ngươi rất lâu, ngươi là một đứa trẻ tốt, cho nên ta quyết định thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi.” Con rối nói chuyện.
“Con rối, nói chuyện!?” Con mắt tiểu nữ hài trợn to.
“Nếu ngươi thành tâm thành ý đề xuất với ta, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi.” Con rối đáp lại.
“Nguyện vọng, thật sao!?” Tiểu nữ hài kinh ngạc nói.
“Tất nhiên.” con rối có hơi khom lưng xuống.
Không bao lâu sau, một nam tử mặc trang phục áo đen, ôm một trăm cây kẹo hồ lô, đi đến trước cửa nhà gỗ. Gõ cửa, sau đó đặt tất cả kẹo hồ lô ở trước cửa rồi quay người rời khỏi.
Không bao lâu sau đó, chờ khi nam tử rời khỏi, tiểu nữ hài mới dám cẩn thận mở cửa, nhìn thấy kẹo hồ lô, lập tức vui vẻ hô lên nho nhỏ, ôm tất cả kẹo hồ lô vào trong, cẩn thận đóng cửa lại.
Trên lầu các xa xa, Trương Vinh Phương nhìn về hướng phía bên này, khẽ thở dài.
Nguyện vọng của cô bé kia chỉ là một trăm cây kẹo hồ lô, đây là đồng nguyện thứ nhất mà hắn thực hiện, đồng thời cũng là một đồng nguyện cực kỳ đơn giản.
Đứng trước cửa sổ lầu ba, hắn vươn tay, đầu ngón tay ngừng lại trước một con bươm bướm màu xanh đậm xinh đẹp chậm rãi bay tới.
“A? Con bươm bướm này từ đâu ra đây?” Trương Vinh Du ở bên cạnh đến gần, vươn tay muốn chạm vào bướm lam, lại bị nó nhẹ nhàng vỗ cánh tránh đi, bay mất.
“Không biết, có lẽ là thời tiết gần đây từ từ đổi mùa rồi.” Trương Vinh Phương trả lời, thu tầm mắt lại.
Những ngày gần đây hắn không ngừng tìm cơ hội cố gắng hoàn thành đồng nguyện.
Nhưng mấy đứa bé kia vừa nghe thấy con rối của hắn nói chuyện, nếu không phải bị dọa ngất, thì chính là cầm con rối lên la to, đi tìm người lớn.
Còn có mấy đứa có nguyện vọng tương đối khoa trương, ví dụ như muốn những vì sao trên trời, muốn đi Nguyệt Cung, muốn ông ngoại đã chết sống lại, các kiểu nguyện vọng hoàn toàn không thể thực hiện được. Hắn đã tìm rất lâu, cũng tính là thành công trước những cái có giá cao như vậy.
Trương Vinh Phương thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn về bên trong lầu các.
Hôm nay là ngày tỷ tỷ tìm các bạn tốt tỷ muội trong thành, cùng nhau mở một hội ngắm hoa.
Nói là hội ngắm hoa, nhưng thực ra sau còn đó có thể có hội đấu giá cỡ nhỏ về hạt giống hoa và các loại cây hoa.
Mà khoản tiền bán đấu giá cũng để cho thành trì xung quanh xây dựng cứu trợ thiên tai sử dụng.
Cũng coi như là giúp đỡ công việc tỷ phu làm chủ bây giờ.
Mà Trương Vinh Phương thì bị gọi tới đảm nhiệm công tác bảo an, bảo vệ tình huống bốn phía.
Dù sao hắn bây giờ cũng đường đường chính chính là võ giả cao phẩm. Được tỷ tỷ mời đến phụ trách toàn quyền an toàn của cả hội ngắm hoa, cũng chỉ như một bữa ăn sáng.
Lúc này, trong lầu các, trong giếng trời hình vuông có không ít phu nhân tiểu thư trong thành, mang theo gia đinh thị nữ, bước đi trên những hành lang được bày biện chậu hoa tạo hình thật đẹp và thưởng thức.
Giá cả cũng được đánh dấu dưới chậu hoa, ngoài ra còn cần một tấm bảng gỗ viết về nguồn gốc, tài liệu, điển cố, ý nghĩa các loại của những gốc hoa này.