Trước khi bọn họ xuất thủ, cha mẹ của hai tỷ muội đã bị những thôn dân này đập trúng yếu hại chết tươi.
Có lẽ hắn có thể dùng huyết duệ chuyển hóa đi cứu người, nhưng Trương Vinh Phương vẫn lựa chọn ngồi yên.
Hắn sẽ không tiếp tục tùy tiện chế tạo huyết duệ, đồng thời, rất có thể cha mẹ của hai tỷ muội cũng đã từng gặp nguyên hình của Thạch Thần, có thể không động thủ giết người, đã là nhân từ rất lớn của hắn.
“Đi!” Sau khi tụ tập mọi người, hắn nhìn thôn làng này lần cuối cùng, xoay người dẫn đầu rời đi.
Trước khi chính thức tìm ra cách sát thương được thần phật, hắn đoán chừng là tạm thời sẽ không tiếp tục tới đó.
“Có thể tổn thương đến thần phật, chỉ có thần phật?” Trương Vinh Phương bỗng nhớ tới những lời Đế Giang tiền bối nói với hắn trước đó.
Đến lúc này, hắn mới chính thức có điều hiểu ra.
*
*
*
Phủ Vu Sơn.
“Tới gọi cữu, cữu.” Trương Vinh Phương duỗi tay chạm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn mập mạp của cháu trai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ trong nôi nhăn nhúm, nhưng so với mấy ngày mới sinh ra đã tốt hơn nhiều.
“Y y nha nha nha!” Trương Hoán Thanh vung bàn tay nhỏ, hai mắt nhỏ đen bóng nhìn chằm chằm Trương Vinh Phương, phát ra tiếng cười vui sướng.
“Xem nó thích đệ nhiều chưa kìa.” Trương Vinh Du ở một bên nhẹ nhàng đung đưa nôi, cười nói.
“Dù sao cũng là cậu ruột, trời sinh có một phần thân cận.” Tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ cởi quan phục, đang thay y phục hàng ngày trong phủ.
“Lại nói tiếp, hôm nay thực lực của Vinh Phương cũng lên cao phẩm này, sau này chờ Hoán Thanh lớn, hoàn toàn có thể nhờ đệ tay cầm tay giáo dục võ nghệ, đặt nền móng từ nhỏ.”
“Ta không thành vấn đề. Chỉ là xem tỷ tỷ có muốn không, dù sao tập võ khổ lắm đấy.” Trương Vinh Phương cười trả lời.
“Ta đương nhiên là muốn, có điều tương lai của Hoán Thanh phỏng chừng không cần chúng ta quan tâm.” Trương Vinh Du nói: “Hắn sinh ra đã có tư chất cực kỳ ưu dị, đường sau này…”
Chẳng biết tại sao, Trương Vinh Du không có nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn con của mình, trong lúc nhất thời có chút sợ run.
“Con mới hơi lớn như vậy, gấp cái gì, từ từ sẽ đến.” Tỷ phu vỗ vai nàng.
“Đúng vậy, tỷ, không vội, như thế nào đi nữa, ta và tỷ phu đều ở đây, cho dù sau này hắn không nên thân, người làm cậu như ta chung quy vẫn có thể chống cho hắn ở phương diện an toàn.” Trương Vinh Phương thật lòng nói.
Trương Vinh Du mỉm cười, không có lên tiếng nữa.
Thật ra nàng đã được biết đến tin tức, con của nàng đã xác định là sẽ tiếp thu bồi dưỡng tổng thể của phương diện thừa kế Thất Quân Tử.
Từ lúc vừa ra đời, con đường sau này của hắn đã cơ bản xác định. Tất nhiên sẽ trở thành một trong Thất Quân Tử của bảy mạch Nho giáo.
Mà con đường như vậy, không biết là đúng, hay là sai…
“Tỷ? Tỷ làm sao vậy?” Trương Vinh Phương chú ý tới ánh mắt của nàng có chút không đúng, bèn vội vàng hỏi.
“Không có gì. Chỉ là, đang suy nghĩ tương lai Hoán Thanh sẽ như thế nào?” Trương Vinh Du mỉm cười: “Được rồi, không nói những thứ này, Vinh Phương, đệ và Lý Chân vẫn còn liên hệ chứ? Bình thường có qua lại nhiều không? Tiểu Chân chính là cô nương tốt, võ nghệ cũng cực cao, thiên phú càng rất mạnh, ngươi phải nắm lấy cơ hội đấy.”
“Lý Chân?” Trương Vinh Phương không nói gì, hắn đều sắp quên người nọ không còn nhớ gì rồi.
“Ngươi ấy, chung quy cần phải chủ động chút, trong đầu đừng cứ mãi nghĩ đến luyện võ, nam hài tử không chủ động, chờ người tốt đều bị chọn xong thì không còn kịp rồi!” Trương Vinh Du dặn dò.
“Ta ngược lại thật ra thấy Mỹ Sa cũng rất tốt?” Tỷ phu một bên vuốt cằm nói: “Nếu có thể ở bên Vinh Phương, thân càng thêm thân chẳng phải hay hơn?”
“Mỹ Sa cũng là trẻ ngoan, có điều phải xem bọn họ duyên phận thế nào.” Trương Vinh Du cười nói. Vì hôn sự của người đệ đệ này, nàng coi như là tốn rất nhiều tâm sức.
“Ta còn trẻ, không vội, không vội.” Trương Vinh Phương căn bản không lo lắng về chuyện này.
Sau khi chính thức giao thủ với Thạch Thần, hắn có hiểu biết rõ ràng hơn đối với cấp bậc thần phật. Không có ma binh, người bình thường đến cả làn da của Linh Tướng đều không đả thương được, chớ nói chi là thần phật càng mạnh mẽ hơn.
Một thân võ lực hôm nay của hắn, từ lâu vượt xa cực hạn của võ nhân tầm thường, thế nhưng cho dù là hắn, cũng chẳng làm gì được Thạch Thần.
Khó trách Nghịch Thời hội cũng thế, Nho giáo năm đó cũng vậy, đều là dựa vào thắt cổ tín đồ để suy yếu thần phật, sau đó đi từng bước một từ ngoại đến nội hoàn thành tiêu diệt đối với tôn giáo.
Nhìn nụ cười dịu dàng khi đùa cháu trai của tỷ tỷ, trong lòng Trương Vinh Phương vẫn đè xuống nỗi lo âu phía trước.
“Xem ra, không thể gấp, từ từ sẽ đến. Từ từ sẽ đến. Ta ngồi đợi một năm không đi ra, dùng sức chồng thuộc tính, cũng không tin không quét ra thiên phú đặc chất có thể đối phó thần phật!”