Mà Cực Cảnh… Đế sư vốn là cực cảnh duy nhất có thể làm được, chính là càng có thể chống đỡ bản thân dưới thần uy so với người thường.” Bạch Lân trả lời.
Nhìn Trương Vinh Phương dường như không tin, bà ta lại lên tiếng nhấn mạnh.
“Ngươi không có khả năng có thể thương tổn được Thạch Thần, nó tuy là tàn thần, nhưng vẫn có một số cung phụng, thực lực còn mạnh hơn Huyết Thần và Nguyện Nữ trên người của ngươi nhiều. Cũng chỉ có Dục Thiên Đại Linh có thể so sánh với nó. Nhưng Dục Thiên Đại Linh sẽ không thực sự xuất thủ vì ngươi, bởi vì nó cũng không chỉ có ký hiệu của một mình ngươi.”
“Dục Thiên Đại Linh.” Trương Vinh Phương nhớ tới hình tượng Thần Linh nhìn thấy ở Ngũ Đỉnh phái.
Xác thực, Từ Mộng Yên không chết, Ngũ Đỉnh phái còn có người, nó đúng là còn có đường lui.
“Từ bỏ đi. Trừ phi ngươi có thể thành tựu Linh Tướng, sử dụng Đại Hàng Thần, mới có thể làm nó bị thương. Bằng không thân thể của nó không thể phá vỡ, không hề có yếu hại. Cho dù ngươi có đánh cả đời cũng không có tác dụng. Giống như ngươi ra quyền với nước trong chum nước, bất kể ngươi xuất thủ thế nào, nước cũng sẽ không bởi vậy giảm thiểu.
Đây là sự khác nhau giữa người và thần, vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được hào rộng. Thế nên, con đường của ngươi là sai.” Bạch Lân khuyên.
“Từ bỏ?” Trương Vinh Phương không ngừng né tránh, tránh khỏi nắm tay quơ múa của Thạch Thần.
Trạng thái Thần Tốc, hôm nay hắn đã có thể vẫn vận dụng thật lâu. Căn bản không cấp bách.
Lúc này tuy hắn không làm gì được đối phương, nhưng Thạch Thần cũng căn bản không đuổi kịp hắn.
Thế nên hoàn toàn có thời gian rảnh quan sát kiểm tra.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!!
Trong sương mù lần lượt nổ tung không ngừng, hóa thành khí lưu sóng gợn, khuếch tán bốn phía.
Thạch Thần cũng thế, Trương Vinh Phương cũng vậy, lúc này hai người đều là cơ thể năm mét, bởi vì không có vật tham chiếu, từ xa nhìn lại, giống như hai người thường chiều cao bình thường đang chơi trò chơi đuổi bắt.
Trương Vinh Phương lần lượt tránh né rồi xuất thủ, tập trung tiến hành công kích chỗ hiểm như đầu, trái tim, tứ chi của Thạch Thần.
Thế nhưng hoàn toàn vô dụng.
Xuất thủ của hắn, mặc kệ lực lượng mạnh cỡ nào, đều không thể tạo thành thương tổn đối với Thạch Thần.
Cùng lắm chính là khiến làn da đen một tí, mà chút điểm đen ấy cũng rất nhanh đã tự động khép lại.
Không thể phá vỡ! Hơi không chú ý là bị sóng gợn màu đen do đối pháp đánh ra lan đến, còn có thể khiến cơ thể tê liệt, không thể động đậy, ít nhất bị tê liệt một giây.
Tại tốc độ giao thủ ở trình độ này, một giây cũng đủ cho Trương Vinh Phương bị Thạch Thần làm trọng thương ba lần.
Cũng may tiên cơ ngăn địch của hắn từ từ nắm giữ quy luật hành động của đối phương, tránh né cũng càng thêm dễ dàng.
Trừ việc không thể làm Thạch Thần bị thương ra, còn lại cũng đã dần dần tiến vào tiết tấu.
Sau khi thử tất cả thủ đoạn có thể sử dụng, Trương Vinh Phương nhảy lùi lại, tránh khỏi trọng quyền thẳng tắp của Thạch Thần, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Hắn cau mày nhìn người này, bắt đầu cảm nhận được nỗi thống khổ của nhóm Cực Cảnh chống lại Linh Tướng mà không có ma binh.
Hoàn toàn không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì! Thế thì còn đánh như thế nào?
“Quên đi.” Hắn hít sâu một hơi: “Xin mời ba vị xuất thủ tương trợ.”
Cùng lúc đó, ba lực trường vô hình tách ra từ phía sau lưng hắn, như sóng gợn khuếch tán ra.
Vù.
Nghi Vân Ngụy Vụ bốn phía cấp tốc bị làm nhạt, tiêu tán.
Giống như là đang bổ nhào mà đến Thạch Thần, thân thể Thạch Thần cũng nhanh chóng nhạt đi, không rõ, biến mất.
Trước mắt Trương Vinh Phương đen đi, bốn phía lại khôi phục thành cảnh quan màu trắng an tĩnh của thôn làng.
Hắn bị cứng rắn kéo ra khỏi Nghi Vân Ngụy Vụ.
“Rời khỏi nơi này, là lựa chọn tốt nhất của ngươi. Thạch Thần dám ra tay với ngươi, nhất định còn có ký hiệu ở địa phương khác, không e ngại rơi vào vực sâu quên lãng.” Bạch Lân nói, ban nãy bà ta cũng xuất lực.
Trương Vinh Phương nhìn xung quanh thôn làng, thôn dân đã bị cơ bản quét sạch.
Thành viên Nhân Tiên quan theo tới, cộng thêm hai đứa trẻ vừa được cứu chính là vật sống còn đứng duy nhất lúc này.
“Ba thần không giúp được ngươi bao lâu, bản thể của bọn họ không ở đây, mà nơi này là nơi tế tự của Thạch Thần, chúng nó đấu không lại người này.” Bạch Lân tiếp tục nói.
“Ta còn sẽ bị kéo vào Nghi Vân Ngụy Vụ?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
“Lực lượng của bọn họ cách tuyệt không được bao lâu. Ngươi tiếp tục lưu lại nơi đây, lúc nào cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Bạch Lân trả lời.
Trương Vinh Phương nhìn quét xung quanh một vòng, quyết định thật nhanh.
“Rút lui!” Hắn quát khẽ.
Mọi người Nhân Tiên quan đều đứng dậy tụ tập.
“Mang theo hai đứa trẻ kia.” Trương Vinh Phương thấy hai tỷ muội Đồng Đồng ngồi xổm bên thi thể cha mẹ.