Trương Vinh Phương giơ cánh tay lên, bắp thịt cả người căng phồng, tim đập rộn, phát ra trầm đục giống như trống trận.
“Tiên pháp.”
“Súc Bộ! Âm Hồng!!”
Dưới chân đạp đất, thân hình hắn chợt nhấp nháy như chớp, gia tốc phóng hướng phía trước, ở trạng thái cực độ thong thả, tốc độ của Súc Địa cũng có thể bị thấy rõ.
Đó là trong nháy mắt trên mặt đất bạo phát vài luồng lực không đồng nhất, dựa vào tác dụng phản lực mang tới do đồng thời bạo phát, khiến người ta có được tốc độ lao tới khổng lồ.
Thân hình Trương Vinh Phương hiện lên bên cạnh Thạch Thần, song chưởng mở ra, hội tụ một đám mưa máu đẩy về phía trước.
Xuy!!!
Sương máu hóa thành huyết quang, tinh chuẩn rơi vào bên ngoài Thạch Thần.
Xì.
Huyết quang bám vào làn da của Thạch Thần, đúng là nổi lên hiệu quả, xuất hiện khói trắng nhè nhẹ.
Nhưng vẻn vẹn là như thế.
Khói trắng tán đi, sương máu tiêu tán, thậm chí không để lại chút dấu vết nào trên người Thạch Thần. Vừa hiện ra một chút điểm đen, đã trong nháy mắt khép lại biến mất.
“Vô hiệu sao?”
Trương Vinh Phương mặt không đổi sắc, lại lách qua, đổi phương vị.
Lúc này đây, hắn không sử dụng Âm Hồng mà là trực tiếp cùng vung ba cánh tay, tiên pháp đánh chết Tang Lan lần trước lại tái hiện.
Bắp thịt áp súc, lấy nguyên lý võ đạo Kỹ Năng Phá Hạn thúc giục cơ thể lúc này của Trương Vinh Phương, bộc phát ra lực lượng kinh khủng.
'Tiên pháp - Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao!'
Ba cánh tay đồng thời hóa thành ba hư ảnh bén nhọn, toàn lực rơi vào phía sau lưng Thạch Thần.
Oành!!!!
Cánh tay đồng thời bị bẻ gãy, tảng lớn huyết nhục hung hăng dán lên lưng Thạch Thần, phát ra tiếng động kịch liệt như ăn mòn.
Khói đặc dâng lên, Trương Vinh Phương cấp tốc lui về phía sau.
Bỗng thần sắc hắn hơi động, tầm mắt nhìn Thạch Thần mơ hồ có chút không đúng.
Hắn cảm giác được, đối phương đang giãy dụa!
Không. Không phải giãy dụa, mà là gia tốc!!
Thạch Thần, cũng đang điều chỉnh tốc độ của mình! Tốc độ phản ứng, tốc độ động tác!
Trong tầm mắt của hắn, Thạch Thần bắt đầu xoay người, đồng thời động tác càng lúc càng nhanh.
Máu thịt xương trên người nó vẫn còn đang bốc lên lượng lớn khói trắng, có thể huyết nhục của Trương Vinh Phương đánh lên tiêu hao hầu như không còn.
Cơ thể lộ ra phía dưới Thạch Thần, lại trơn bóng như mới, vẫn là phần ngoài đá tảng màu xám.
“Vẫn là vô hiệu sao?”
“Ngươi không có khả năng lay động thần.” Giọng của Bạch Lân vang lên trong đầu.
“Vì sao?” Trương Vinh Phương mặt không đổi sắc. Nhìn động tác của Thạch Thần càng lúc càng nhanh, có vẻ đã điều chỉnh tốc độ tới trạng thái Thần Tốc lúc này của hắn.
Tuy vẫn chậm hơn hắn rất nhiều, nhưng đã có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn.
Chỉ là điều chỉnh của Thạch Thần dường như là dùng một tầng đường cong đen rỉ ra trong cơ thể bao trùm toàn thân, mạnh mẽ gia tốc.
Dưới trạng thái Thần Tốc, Trương Vinh Phương không ngừng mau lẹ né tránh công kích của đối phương, vừa suy nghĩ như thế nào phá địch.
Lần này chống lại Thạch Thần, hắn không có kêu Thần Linh trên người xuất thủ tương trợ. Trái lại phát ra ý nguyện, hi vọng chúng nó không nên ra tay, để cho mình chân chính đối kháng lực lượng đặc thù của thần.
Hắn biết, mình không có khả năng vĩnh viễn dựa vào ngoại lực.
Thế nên dưới điều kiện tiên quyết là có dựa vào, trước tiên thăm dò quan sát đặc điểm của đối thủ mới là chuyện phải làm nhất.
“Từng cử động của thần phật đều mang thần uy, nếu ngươi không có chúng nó tương trợ, tới gần đều rất khó khăn.
Huống chi, chúng ta tùy tiện xuất thủ một kích, sẽ mang theo lượng lớn tê liệt trùng kích, đây là tê liệt đối với tâm thần, không thể lẩn tránh, chỉ có thể thừa nhận. Nếu như ý chí không đủ, trước tiên sẽ rơi vào triệt để cứng còng, thậm chí bị dọa chết tươi.” Bạch Lân trả lời.
“Còn có một điểm mấu chốt nhất, thân thể thần phật so với ngươi tưởng tượng phải cứng rắn hơn, bọn ta có được độ cứng kinh khủng vượt xa Linh Tướng. Thần phật yếu nhất, cũng là thân thể do ba loại linh tuyến cấu tạo nên.
Ba loại linh tuyến này theo thứ tự là màu đen, màu đỏ và màu bạc. Trong đó xây dựng trung tâm cơ thể thần phật là linh tuyến màu đen, nếu như phải so sánh với con người, như vậy linh tuyến màu đen chính là cốt cách, linh tuyến màu đỏ là da thịt, mà linh tuyến màu bạc là máu.
Mà linh tuyến của cá thể Bái Thần Linh Tướng ngươi đánh lúc trước, đều là hợp chất diễn sinh của linh tuyến thần phật, cường độ phải kém hơn nhiều.”
“Lẽ nào chưa từng có ai làm thần phật bị thương sao?” Trương Vinh Phương trong lòng cảm giác nặng nề, hỏi.
“Không có.” Bạch Lân trả lời, như đinh đóng cột.
“Đế sư ban đầu thì sao? Cực Cảnh của Nghịch Thời hội thì sao?” Trương Vinh Phương không tin hỏi lại.
“Đế sư là dựa vào Đế Khôn, Đế Khôn đồng dạng cũng là sức mạnh thần phật, xác thực trước đây đã tạo thành uy hiếp nhất định đối với bọn ta, nhưng gần như chỉ là uy hiếp. Hơn nữa thật ra thuộc về nội đấu của bọn ta.