Hồi Bạch Lân Thần lần trước hắn đã phát hiện, những ký hiệu của thần phật này cũng có thể tiến vào phiến lá huyết liên mới xuất hiện của mình.
Sau đó hắn cũng thông qua cảm giác mạnh mẽ có được do tu hành văn công, nội quan ra ký hiệu đường vân thần phật ẩn núp trong lá sen phía sau.
Giống như đường vân Bạch Lân Thần vừa lấy được, hắn cảm nhận được nó trong lá sen.
“Thứ hèn hạ vô sỉ!!” Cả người Thạch Thần run rẩy, rống giận lên tiếng: “Cổ Tháp Lý… Cổ Tháp Lý… Không thể chịu bức bách!!!”
Trong tiếng ầm ầm, Thạch Thần lại có thể lại vung cánh tay, hung hăng nện một quyền xuống hướng phía Trương Vinh Phương với tốc độ cao nhất.
Lúc này, dường như khác với lần trước.
Trước khi nắm tay còn chưa rơi xuống, một luồng uy áp khổng lồ giống như nhựa cao su ầm ầm bao phủ Trương Vinh Phương trước một bước.
Núi!
Núi!
Núi!
Núi!!
Trương Vinh Phương thoáng chốc hoa mắt, thấy một núi cao nâu đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hung hăng đè mạnh xuống hắn.
Hắn không tự chủ được ngẩng đầu, thậm chí có thể thấy tầng đá ngoài lởm chởm gập ghềnh, hoa văn tỉ mỉ, tinh tế nâu đen của núi.
Ngọn núi che khuất tia sáng, che khuất toàn bộ phạm vi nhìn, bao phủ toàn bộ vị trí có thể tránh né của hắn.
Trọng áp kinh khủng khiến hắn thậm chí ngay cả hô hấp đều không thể làm được, thân thể như là bị trói lại vô số phụ trọng, hoàn toàn không nâng nổi hai chân.
Răng rắc.
Bỗng huyết liên sau lưng hắn khẽ run lên.
Huyết Thần, Nguyện Nữ, Thần đầu rồng thân người, ba người song song khẽ động.
Ba luồng khí tức áp lực khác nhau cùng khuếch tán ra trên người Trương Vinh Phương.
Ba loại lực trường quấn quanh thành một thể, hóa thành đinh ốc thật lớn, phóng lên cao, đụng hướng ngọn núi phía trên.
Oành!!
Một tiếng vang thật lớn, trước mắt Trương Vinh Phương cấp tốc nhìn thấy được rõ ràng.
Hắn thấy ngọn núi kia biến mất, đó căn bản chính là lực trường thần uy do Thạch Thần mang đến, giống như lần đánh với Tang Lan trước đó, đối phương Đại Hàng Thần xong mang tới lực trường kinh khủng.
Lúc này… có phụ trợ của ba Thần Linh, hắn hoàn toàn không chật vật như lần trước.
Lúc này quả đấm to của Thạch Thần ầm ầm hạ xuống, không có thần uy áp chế, đây cũng chỉ là một nắm tay hơi lớn một chút.
Nhìn đơn thuần, tốc độ lực lượng kia vẫn còn kém hơn Đại Tông Sư trước kia hắn từng giao thủ một chút, vậy nên…
Trương Vinh Phương bỗng nhiên chợt lóe sang bên trái.
Thình thịch!!!
Thạch quyền rơi xuống đất, bắn tung bùn đất sương mù.
Nhưng điều bất ngờ là, nương theo thạch quyền rơi xuống đất, một vòng sóng gợn màu đen, lấy nắm tay hắn làm trung tâm, chợt nổ tung hướng xung quanh.
Tốc độ của sóng gợn cực nhanh, gần như là vừa nhìn thấy cũng đã trúng chiêu, đánh vào giữa ngực Trương Vinh Phương.
Thân thể của hắn cứng đờ, trong nháy mắt hoàn toàn mất đi tri giác.
“Không tốt!”
Lần tê liệt này hầu như trí mạng, cơ thể Trương Vinh Phương không thể động đậy, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Thạch Thần lại huy quyền, giơ tay lên từ mặt bên, hung hăng đánh tới phần eo của hắn.
Thình thịch!
Cơ thể hắn bay ra theo tiếng đập, hơn nửa bộ vị phần eo hoàn toàn bị đánh thành một khối máu thịt be bét. Cơ thể gần như bị đánh thành hai đoạn.
Trương Vinh Phương bay ra thật xa rồi quay cuồng rơi xuống đất, xoay người một cái, lại bò dậy từ dưới đất.
“Kèm theo hiệu quả tê liệt sao?” Phần eo gần như gãy mất của hắn đã đang nhanh chóng khép lại, khôi phục bình thường.
Ngạnh công mạnh mẽ chồng chất, cộng thêm mật độ cơ thể đề cao, khiến hắn không đến mức bị một kích này đánh thành hai đoạn. Thuộc tính sinh mệnh kinh khủng khiến hắn cấp tốc có thể đứng lên lần nữa.
Hắn hoài nghi mình bây giờ, cho dù bị đánh vỡ xương sọ cũng có thể nhanh chóng mọc ra.
Nhìn lại Thạch Thần vọt tới hướng mình, Trương Vinh Phương hít sâu một hơi.
“Kế tiếp, thử xem dựa vào lực lượng thuần túy của bản thân ta, không mượn lực, có thể đối kháng một cái tàn thần không đi.”
Ký hiệu mà huyết liên mang tới khiến hắn có thể dựa vào lực lượng thần phật của ký hiệu trên người.
Nhưng loại lực lượng này là thuộc về ngoại lực, một khi mất linh, thì chính là lúc hắn gặp chuyện không may.
Thế nên hắn phải làm rõ ràng, giữa mình và tàn thần rốt cuộc khác biệt cỡ nào.
Nhìn Thạch Thần nhanh chóng tới gần, Trương Vinh Phương không chút do dự, mở ra huyết liên.
Hai tầng huyết liên song song tách ra, hoa văn màu máu bao trùm toàn thân hắn.
Xoẹt!!
Chiều cao của hắn lập tức tăng lên, hai mét, ba mét, bốn mét rưỡi!
“Chung Thức - Thần Tốc!!”
Tâm niệm vừa động, thân thể hắn lại cao lên, đạt đến năm mét!
Cánh tay thứ ba mọc ra từ phía sau lưng, ngả vào phía trước.
Tất cả xung quanh trong nháy mắt rơi vào trạng thái cực độ thong thả, giống như đình trệ.
“Như vậy… thử xem.”
Nhìn Thạch Thần phía đối diện thong thả vọt về mình.