Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1377 - Chương 1377 - Thu Thập (5)

Chương 1377 - Thu thập (5)
Chương 1377 - Thu thập (5)

Trương Vinh Phương không thèm nhìn những thôn dân bình thường này, mà nhìn hai đứa bé đang đứng ngây ra trước mặt mình.

“Ta thích trẻ con.” Hắn mỉm cười nói, tiến lên phía trước, thuần thục lấy ra hai con rối người từ trong ngực.

“Nào, mỗi đứa một con, cầm đi chơi đi.”

Cố gắng nhét hai con rối người cho Đồng Đồng và Hi Hi xong, Trương Vinh Phương liền không để ý tụi nó nữa, mà nhìn về hướng ngôi làng.

Hắn đã tìm thấy thôn tàn thần hoàn toàn bị tách biệt này. Nơi này thờ cúng một vị thần tên là Thạch Thần.

Ban đầu, khi hắn tìm thấy những ghi chép trong điển tịch, hắn nghĩ rằng nơi này đã hoàn toàn hoang phế.

Nhưng khi đến đây mới nhận ra vẫn có người sinh sống ở đây.

Thôn dân bên kia giống như một cọng rơm trắng, bị bóng người huyết sắc vọt qua liền ngã xuống, đi tới đi lui mấy vòng, những nơi đi qua, tất cả mọi người không ai có thể chống cự được một chiêu.

Mấy đệ tử của Nhân Tiên quan bắt được thôn dân liền bắt đầu từ từ thưởng thức.

Những huyết ảnh còn lại bay lên không trung, phát ra tiếng cười hưng phấn, lao thẳng vào sâu trong thôn để săn lùng những thôn dân còn lại.

Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu. Thực ra hắn đã đến từ lâu rồi. Nhưng vẫn đang chậm rãi quan sát nên không hiện thân.

Hắn phát hiện người trong thôn này hình như có hơi thần kinh, cảm xúc cực kỳ dễ kích động, hơn nữa còn có phong tục dùng người sống cúng tế Thạch Thần.

Cái gọi là cúng tế thực chất là do trong làng không đủ đồ ăn, tiếp đó cúng tế chỉ là dâng tủy não cho thần, mọi người sẽ chia sẻ phần cơ thể còn lại.

“Một sào huyệt có thể sinh ra tội ác như vậy. Sau này chắc chắn sẽ lại sinh ra những tội ác mới.”

Trương Vinh Phương khẽ cảm thán. Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp được Huyết Thần, không phải Huyết Thần đạo cũng như vậy sao?

“Một sào huyệt tà ác như thế. Nên bị Nhân Tiên quan của ta hoàn toàn quét sạch.”

Không để ý đến đám đệ tử còn đang tham lam hút máu cách đó không xa, hắn nhún người nhảy lên, trang bị cánh dưới hai tay giang rộng ra, giống như một con dơi khổng lồ huyết sắc, từ trên sườn núi lướt đến trong thôn.

“Trừng ác dương thiện, đây là Nhân Tiên chi đạo của ta! Nhân Tiên lộ!”

Oành!

Người còn ở trên không trung, Trương Vinh Phương bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trong nháy mắt tỉnh lại.

Trước mặt hắn là một màn sương xám, đường nét của ngôi làng đã hoàn toàn biến mất.

“Nghi Vân Ngụy Vụ?” Sắc mặt Trương Vinh Phương không thay đổi. Thân hình rơi xuống đất, đứng vững.

Ngay phía trước, một bóng người khổng lồ cao to cao năm mét đang từng bước một đến gần từ trong màn sương.

Oành!

Oành!

Oành!

Sương mù tách ra hai bên.

Một người đá khổng lồ do đá xám trắng tạo thành lộ ra.

Khuôn mặt rộng lớn của người đá mọc ra một nửa thân thể đàn ông mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ.

Nửa người trên của hắn ta nhô ra khỏi trán của người đá, mọc ra hai cánh tay mảnh khảnh, phát ra tiếng gào thét đau đớn về phía Trương Vinh Phương.

“Ta là Cổ Tháp Lý! Sinh mệnh chi thạch! Vĩ đại chi thạch! Thống khổ chi thạch!”

“Cảm nhận ta! Nhìn thẳng vào ta! Thần phục ta! Thờ phụng ta!!!” Người đá phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.

Sóng âm chấn động khiến mặt đất xung quanh rung chuyển.

Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt của nó, mỉm cười.

“Những tín đồ của ngươi sắp chết hết rồi.”

“…? Tín đồ?” Người đá nghe thấy thế, bỗng nhiên toàn thân run lên, hình như cảm giác được cái gì.

Ngay lập tức, hắn ta tức giận giơ tay, một quyền đánh về phía Trương Vinh Phương!

“Chết tiệt!!!”

“Bọn họ chết hết rồi, chỉ có ta nhìn thấy ngươi.” Trương Vinh Phương cười nói.

Vù!

Nắm đấm to lớn dừng lại trên không cách hắn chỉ nửa mét.

Khí lưu kịch liệt thổi qua tóc dài của Trương Vinh Phương, kéo nó bay lượn về phía sau.

Nắm tay của Thạch Thần gắt gao dừng lại ở giữa không trung, không có tiến thêm chút nào nữa.

Nó thở dồn dập mà ồ ồ, hai mắt tảng đá xám tro nhìn chòng chọc vào Trương Vinh Phương, giống như nhìn kẻ thù giết cha vậy.

Nhìn từ một ý nghĩa nào đó, quan hệ của hai người lúc này xác thực không khác mối thù diệt môn cho lắm.

“Vậy thì đúng rồi.” Sau khi Trương Vinh Phương lấy được không ít nội tình về thần phật từ chỗ của Bạch Lân Thần, trong lòng liền hiểu được nên giao tiếp với sự tồn tại này như thế nào.

Mà tu vi văn công Luyện Thần viên mãn của hắn, chính là con đường chân chính để giao tiếp.

Trong mây mù, Trương Vinh Phương quan sát tỉ mỉ người đá khổng lồ phía đối diện.

Toàn thân người này đều do từng cục đá bất quy tắc xây thành, nơi khớp xương hoàn toàn không có vật liên tiếp, chỉ là một tầng khe hở.

Không biết dựa vào cái gì để liên kết nữa.

“Được rồi, ngày hôm nay coi như là quen biết nhau, chuyện của ta sau này phải xin chiếu cố nhiều hơn.”

Hắn cảm giác được người này đã vào phiến lá huyết liên sau lưng mình, tâm trạng nhất thời tốt hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment