“Đi thôi!” Tỷ tỷ Đồng Đồng dùng sức kéo muội muội lên, xoay người chạy về phía sườn dốc bao phủ sương mù của thung lũng.
Bỗng nhiên trong gian nhà phía sau truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị phá vỡ.
“Người đâu? Nhà Tiểu Dung, con gái của các ngươi nên đi phụng dưỡng Thạch Thần rồi!”
“Trưởng thôn, hai đứa con của chúng ta còn đang ngủ ở phòng sau, đợi hai đứa nó ngủ thêm một lát nữa, tinh thần tốt hơn một ít rồi đi cũng không muộn, đúng không?” Giọng nói của phụ thân truyền tới.
Hai đứa bé nghe thấy động tĩnh, không khỏi bước chân chậm lại, dừng lại, quay đầu nhìn về phía trong nhà.
Từ trên sườn núi nhìn xuống, có thể nhìn thấy trong nhà, phụ thân vẫn đang nói chuyện với trưởng thôn, thái độ lấy lòng và hèn mọn. Những người còn lại xung quanh đều im lặng, không ai dám ồn ào vào những thời điểm quan trọng.
Chỉ có mẫu thân của hai bé gái thấy bọn trẻ không nhúc nhích, lo lắng trốn vào vách nhà, vẫy tay bảo tụi nó mau chóng rời đi.
Đồng Đồng đứng tại chỗ, cô bé muốn đi, nhưng hai chân như mọc rễ, làm sao cũng không thể nhúc nhích được.
Cô bé nhớ cha mẹ, nhớ chiếc giường ấm áp sạch sẽ ở nhà, nhớ tiếng mẫu thân hát khe khẽ khi ôm mình. Nhớ cha dùng đao khắc cho mình những con rối bằng gỗ nho nhỏ.
Nếu đi rồi, tất cả những thứ này có thể biến mất.
“Đi đi!” Mẫu thân lặng lẽ vẫy tay thật mạnh, không ngừng nhìn lại về phía trước gian nhà.
“Tỷ tỷ, sao cha mẹ không đi cùng chúng ta?” Muội muội Hi Hi bỗng nhiên hỏi.
“Lát nữa bọn họ sẽ đến.” Đồng Đồng thấp giọng trả lời. Cô bé siết chặt tay muội muội mình.
“Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ ở đây.”
“Tỷ tỷ, đó là sói phải không?” Bỗng Hi Hi run giọng hỏi.
Đồng Đồng bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía sườn dốc phía trên.
Ở đó có một con sói mắt xanh, lông đen xám, đang nhanh chóng chạy ra khỏi bụi cỏ rừng rậm, tiến lại gần tụi nó.
“Đừng sợ, tỷ tỷ… tỷ tỷ ở đây!” Đồng Đồng kéo muội muội ra sau lưng, bắt chước dáng vẻ của cha mẹ, dùng thân thể chắn cô bé lại.
Nhưng Hi Hi vẫn nuốt từng ngụm nước bọt bước, thụt lùi về sau.
Bỗng nhiên, không cẩn thận, Hi Hi lui về phía sau, té ngã xuống đất, bắp chân bị cắt ra một vệt máu.
Oa!
Cô bé lập tức không kìm được khóc lớn lên.
“Không hay rồi!”
Trong lòng Đồng Đồng giật mình, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên.
Oành!
Một tiếng vang trầm thấp phát ra từ căn nhà phía sau.
“Tế phẩm chạy trốn rồi! Nhà Tiểu Dung, các ngươi dám to gan phá quy củ!” Âm thanh tức giận của thôn trưởng từ xa xa truyền đến.
“Ở phía sau núi, mau đuổi theo!”
“Chạy mau!” Âm thanh cha mẹ hét lên truyền ra.
Nhưng Đồng Đồng căn bản không biết nên chạy thế nào, chỉ có thể ngây người đứng đó. Nhìn đàn sói đang nhanh chóng đến gần mình, tăng tốc, bay nhào đến.
Những chiếc răng sói sắc nhọn tựa như vẫn đang chảy nước dãi, càng ngày càng đến gần hai đứa nó.
Phập!
Con sói hoang hung hăng nhào đến bên cạnh hai cô bé trên mặt đất, sau đó con này nối tiếp con kia điên cuồng lách qua hai đứa nó, chạy về phía khoảng đất trống của thôn làng.
Bọn chúng giống như nước sông gặp đá ngầm, tự nhiên chia thành hai dòng, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ mấy chục con sói chạy qua.
Đến lúc này, hai đứa bé mới từ từ phản ứng lại. Phát hiện ra những con sói đó hình như không phải đang đi săn mà giống như chạy trốn hơn!
Soạt một tiếng.
Bụi cỏ trong rừng chậm rãi bị tách ra, từ trong đó đi ra một người.
Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ với đôi mắt hiện lên đầy huyết sắc, mắt đen huyết đồng.
Dưới ánh trăng, từng tiếng sói tru xa bay vút lên tận trời.
Người đàn ông đảo mắt, nhẹ nhàng rơi vào hai đứa bé đang nắm tay nhau.
“Xem ra tìm đúng chỗ rồi.” Hắn khẽ mỉm cười.
Uỳnh!
Bỗng nhiên, cửa sau của căn nhà phía sau cô bé bị vũ lực đánh vỡ, một đám nam nhân vạm vỡ cầm các loại nông cụ đòn gánh hò hét đuổi đến đây.
“Bắt lấy tế phẩm! Nếu không chúng ta đều phải chết!”
“Đừng để tụi nó chạy!”
“Ở ngay phía trước!”
Một đám người sắc mặt dữ tợn, hô to gọi nhỏ xông tới bên này.
“Xem ra những kẻ này đều là giáo đồ.” Sắc mặt người nam tử mắt đỏ không hề thay đổi: “Đi tìm tượng thần, không được phép đọc tất cả điển tịch, về phần tín đồ của thần, chỉ cần một mình ta là đủ rồi.”
“Vâng, quan chủ.”
Bỗng nhiên, tiếng nói của một đám người vang lên.
Màn sương mù sau lưng người đàn ông bỗng nhiên tan biến, từng bóng huyết ảnh bay vút lên trời, giống như những con chim huyết sắc khổng lồ, lao vào những thôn dân Bạch Qua đang vội vã vọt tới.
Quy củ của Nhân Tiên quan: Không được phép đả thương người bình thường, nhưng có thể tùy ý xử lý địch nhân.
Những cao thủ này ở lại Nguyện Nữ hạp bây giờ bữa nào cũng uống máu heo, uống đến nỗi ngán tận óc, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội thay đổi khẩu vị.