Bây giờ nàng đã hiểu, vì sao Trương Vinh Phương lại tự nguyện quay về phủ Vu Sơn, hơn nữa còn cố ý chọc giận bạn tốt trước đó của mình, đoán chừng là vì mình mà tới.
Nếu không thì cho hắn một cơ hội?
*
*
*
Trong Sơn Nhân y quán.
Trương Vinh Phương chậm rãi đưa tay, nhặt một viên giấy nhỏ vừa bị ném vào lên, mở ra đọc.
Sau khi xem xong, vò viên giấy nhỏ lại, ném vào chậu than thiêu hủy.
“Tiểu Đông Tiểu Hạ, hai đứa ngoan ngoãn trông y quán, muốn ăn gì thì tự đi mua, trong ngăn kéo có tiền cho các ngươi dùng.”
“Vâng thưa tiên sinh.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn trả lời.
Trương Vinh Phương gật đầu, đi ra khỏi y quán, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Trời chiều nặng nề, còn lại vẻn vẹn một tia sáng treo trên đường chân trời.
Ánh sáng màu đỏ như mũi tên, chiếu xuyên qua những bậc thang mây, nhuộm mọi thứ trong đất trời thành một màu sắc.
Hắn cúi đầu xuống, bước nhanh đi về phía ngoại thành.
Hắn mới đi được mấy bước, xa xa phía bên trái, đột nhiên trong một gia đình cách một lối đi truyền đến tiếng pháo nổ kịch liệt.
Sau đó là tiếng kèn xô-na thổi, tiếng nhạc khua chiêng gõ trống.
Tiếng nhạc vui mừng, còn có nữ tử ngâm nga ca từ đi theo, cứ như là sơn ca địa phương.
Đại ý là xin tân nương không nên gấp gáp, đội khăn tân nương cho thật tốt, chờ tân lang cao to cưỡi ngựa đuổi yêu tà đi, dùng dây đỏ và tiếng trống, đến đón người về nhà.
Khung cảnh nồng đậm hỷ khí, cũng hòa tan đi một chút không khí đau buồn côn đồ Hồng Cân náo động tạo thành khi trước.
Hắn thu tầm mắt lại, trong lòng hơi cảm khái, Trương Vinh Phương tăng tốc bước chân, đi ra khỏi thành, đi đến phương hướng tờ giấy miêu tả.
Hắn đi đường chừng nửa canh giờ, cuối cùng đi vào chỗ cần đến.
Đây là một thung lũng cách phủ Vu Sơn hơn 400 dặm, nơi này cũng tràn ngập khí độc.
Có một ngôi làng nhỏ được xây bằng những bức tường đất trắng xóa trong thung lũng.
Nơi này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ dựa vào hơn trăm người trong làng để săn bắn, trồng trọt, hái lượm và chăn nuôi, sống một cuộc sống tự cung tự cấp.
Do địa thế hẻo lánh và sự bảo vệ của khí độc tự nhiên xung quanh, ngay cả những tên côn đồ Hồng Cân cũng chê tốn công nên không tiến vào cướp đoạt ở ngôi làng tên Bạch Qua này.
Trong thôn, từng thôn dân bôi phấn trắng trên mặt, lúc này đang gõ cái mõ gỗ trên tay, cùng nhau tụ tập trước một căn nhà.
“Năm nay đến phiên nhà Tiểu Dung các ngươi.” Thôn trưởng dẫn đầu là một lão già họm hẹm, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Lão ta đang cầm một cây gậy, lưng hơi còng, mặc một chiếc áo choàng rộng màu xám đen không vừa vặn.
Chiếc áo choàng được thêu đủ loại hoa văn mặt người bằng chỉ đỏ. Khóc, cười, giận, vui., già, trẻ, nam, nữ, không thiếu thứ gì cả.
Nó trông giống như một bộ trang phục thần quan đã được truyền lại rất lâu đời.
“Năm nay đến phiên nhà bọn họ, không thể lại lấy con mồi bù đắp được, nếu không Thạch Thần nổi giận, đến lúc đó không ai có thể gánh được thôn làng!”
“Sao vẫn chưa ra?”
“Chờ thêm chút nữa đi, nhà Tiểu Dung rất biết điều, hai vợ chồng cũng rõ lý lẽ, nhất định bọn họ sẽ ra thôi.” Trưởng thôn chậm rãi nói, trấn an thôn dân hơi nôn nóng xung quanh.
Trong nhà.
Hai cặp vợ chồng trung niên với khuôn mặt chất phác vừa ôm hai đứa con của mình vừa kìm nước mắt.
“Lát nữa cha vừa mở cửa, các con liền chạy theo con đường nhỏ kia ra bên ngoài sơn cốc nhé, Đồng Nhi nhớ chưa?”
Người đàn ông khẽ căn dặn vào tai cô con gái lớn.
“Cha, con nhớ rồi!” Con gái lớn Đồng Đồng hai mắt đỏ hoe, hình như biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Ngược lại, cô con gái út Hi Hi chỉ mới 5 tuổi, không hiểu chuyện gì, ngơ ngác đưa tay ra cố lau nước mắt trên mặt mẫu thân.
“Mẫu thân, đừng khóc.”
“Mẫu thân không khóc, các con chạy nhanh một chút, lát nữa cha mẹ sẽ tới tìm các con. Nhớ kỹ, Hi Hi phải ngoan, nghe lời tỷ tỷ.” Phụ nhân kìm lòng không đặng, nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống.
“Nhớ kỹ, lúc chạy không được phát ra tiếng, từ lỗ chó phía sau đi ra ngoài, tiếp tục chạy, không được quay đầu lại!” Người đàn ông lại lần nữa dặn dò.
“Dạ!” Con gái lớn Đồng Đồng dùng sức gật đầu, nhưng cô bé mới chín tuổi, có lẽ căn bản còn không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Cuối cùng, giúp con gái sửa sang lại quần áo, phụ nhân đẩy hai đứa bé ra cửa sau.
“Đi đi, từ cửa động đi ra ngoài, không được quay đầu lại! Nhất định không được quay đầu lại! Tiếp tục chạy!”
Hai đứa bé nắm tay nhau, bước ra cửa sau, cúi xuống lần lượt chui qua lỗ chó.
Đứng ở cửa động, hai đứa bé dừng lại, quay đầu lại muốn nhìn cha mẹ một chút.
“Đi! Đi mau!” Phụ nhân nằm sấp ở cửa động thấp giọng phất tay với tụi nó, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt đứt dây.