Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1374 - Chương 1374 - Thu Thập (2)

Chương 1374 - Thu thập (2)
Chương 1374 - Thu thập (2)

Khuôn mặt nàng là loại gò má bụ bẫm, ánh mắt lại tự vẻ mang quyến rũ cám dỗ, nếu không phải miệng quá độc, thì chỉ sợ số đào hoa phải gấp mấy lần bây giờ.

Chỉ cần đừng nói chuyện bậy bạ, thoạt nhìn nàng vẫn rất không tệ.

“Biết một chút.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói.

“Vậy ngươi có thể xem thử cho ta không? Ta cảm thấy gần đây hơi không thoải mái.” Đôi mắt Lư Mỹ Sa đảo quanh, nói khẽ.

Trương Vinh Phương mở mắt nhìn nàng một lát.

Lập tức lấy một cái túi nhỏ ra từ ngăn kéo bên cạnh, vứt qua.

“Cầm đi mỗi ngày uống một viên, uống buổi tối sau khi ăn.”

“!?” Vẻ mặt Lư Mỹ Sa sững sờ, hơi luống cuống tay chân nhận lấy cái túi, nàng còn chưa nói dấu hiệu bệnh là gì, mà cứ thế là đưa thuốc tới luôn?

Trương Vinh Phương chỉ cần dùng Ám Quang Thị Giác quét mắt một vòng, đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ là một vài chỗ tích tụ máu đông, uống chút thuốc thông mạch là được.

“Được rồi, ta về uống thử xem sao.” Lư Mỹ Sa bán tín bán nghi nói: “Đúng rồi, hai ngày nữa có một hội trà viên Tây Dương tổ chức trong thành, ngươi muốn cùng tham gia với ta không? Đúng lúc ta có dư thư mời.”

“Không hứng thú với trà, đa tạ.” Bây giờ mặc dù Trương Vinh Phương nhàn hạ, nhưng không đến mức lãng phí thời gian vào việc voi bổ.

Lư Mỹ Sa lại tiếp tục tìm chuyện để nói, chờ đợi thêm trong y quán rất lâu, mới có hơi không muốn mà chậm rãi rời khỏi đó.

Thời gian trôi qua từng ngày như thế.

Buổi chiều ngày thứ ba, Trương Vinh Phương đang muốn đứng dậy đóng cửa, bảo hai đứa nhỏ Tiểu Đông Tiểu Hạ thu dọn đồ đạc.

Lại trông thấy Lư Mỹ Sa vội vội vàng vàng chạy vào.

Đôi mắt nàng sáng ngời như lửa, nhìn chăm chú vào Trương Vinh Phương. Nhưng lại không nói lời nào.

“?” Trương Vinh Phương nghi hoặc nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.

“Không có gì.” Đột nhiên Lư Mỹ Sa cười rực rỡ, xoay người rời đi.

Nàng chạy mấy bước ra khỏi y quán, chạy hơn trăm mét đến một góc đường, mới đứng ở phía sau hàng vằn thắn mới bày, ló đầu nhìn về phía y quán.

Cuối cùng bây giờ nàng mới hiểu rõ, thì ra điều ca ca tỷ tỷ nói đều là thật.

Mặt ngoài Trương Vinh Phương ra vẻ chẳng thèm nhìn một cái, thực chất lại yên lặng quan tâm nàng trong bóng tối.

Bằng chứng chính là phần thuốc kia.

Sau khi nàng trở về, nửa tin nửa ngờ mà uống thuốc hai ngày, cảm giác rõ ràng cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mấy chỗ bệnh ẩn trên người trước đó cũng đều biến mất.

Bây giờ là ngày thứ ba, nàng cảm giác hình như cả người nhẹ nhàng. Tâm trạng cũng sáng sủa hơn một chút.

Sau khi nàng đi tìm không ít y sư khác, đáp án nàng nhận được đều giống nhau.

Chỉ bằng cách nhìn, có thể bốc thuốc tinh chuẩn, thuốc đến bệnh trừ, cách này vốn gần như là không có khả năng.

Trừ phi là y thánh ngày trước tái thế.

Nhưng rõ ràng Trương Vinh Phương không thể có trình độ như vậy.

Cho nên, khả năng duy nhất cũng chỉ có một.

Đó chính là, thực ra Trương Vinh Phương vẫn luôn yên lặng chú ý đến nàng, quan sát nàng, thu thập các loại trạng thái tình huống cơ thể nàng.

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Lư Mỹ Sa không khỏi rung động.

“Bây giờ nhớ lại, sợ là hắn đã sớm chuẩn bị sẵn dược đan cho một vài dấu hiệu bệnh trên cơ thể ta rồi, nếu không vì sao ta vừa mới hỏi, đã lập tức lấy dược thành phẩm ra? Sợ là hắn đã làm xong dược hoàn từ sớm, chờ khi mượn cớ đưa cho ta để chữa trị.”

Chẳng biết tự lúc nào trong lòng Lư Mỹ Sa mơ hồ thấy hơi ngọt ngào.

Nhưng ngay lập tức, nàng nhanh chóng lắc lắc đầu, vứt bỏ chút cảm giác này.

“Không đúng, làm sao ta lại có cảm giác như vậy với Trương Vinh Phương hắn, chắc chắn là ảo giác! Loại người như hắn! Cho dù là võ giả cao phẩm, còn không phải lăn lộn ở bên ngoài không được, cuối cùng còn phải quay về xin ca ta trông nom mở quầy thuốc.”

Nghĩ thì nghĩ như vậy, chỉ là cuối cùng cảm giác rung động vừa mới lóe lên dưới đáy lòng lại không thể xem nhẹ.

Lư Mỹ Sa giơ tay che lồng ngực, cảm giác mình cần điều chỉnh tâm tình trước.

Dù thế nào, mặc dù thực lực Trương Vinh Phương không tệ, nhưng so sánh những thiên chi kiêu tử trong gia tộc giới thiệu với nàng, bối cảnh trong nhà bọn họ mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.

Cho dù có lựa chọn như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ tốt hơn là chọn Trương Vinh Phương.

Dù sao chẳng lẽ quân nhân cao phẩm là thuộc hạ của các đại quý tộc người Linh còn ít sao? Chẳng lẽ còn kém một thiên tài võ đạo xuất thân từ Man nho?

Nhưng, nếu hắn thật sự vô cùng thích mình, đồng ý nỗ lực tất cả, thậm chí là cả mạng sống thì sao?

Mình có thể… hay không.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lư Mỹ Sa, trái tim nàng đã đập lên thật mạnh, không còn dám nghĩ tiếp nữa.

Lúc này, nàng đè tâm tư xuống, nhanh chóng quay người bước nhanh rời khỏi đó.

Bình Luận (0)
Comment