Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1373 - Chương 1373 - Thu Thập (1)

Chương 1373 - Thu thập (1)
Chương 1373 - Thu thập (1)

Điều này khiến trong lòng Trương Vinh Phương lại càng có hiểu biết mới đối với cách thức thần phật tồn tại.

Đợi đến khi Bạch Lân Thần ăn xong hai phần não chưng, hắn để người phục vụ bưng đi, mới lại bắt đầu câu hỏi của ngày hôm nay.

Mỗi ngày ăn xong, sau đó tâm sự bí mật mà hắn cảm thấy hứng thú, quá trình này đã chậm rãi trở thành bí mật nhỏ ăn ý giữa hai người.

“Hôm nay ta muốn biết, rốt cuộc Nghi Vân Ngụy Vụ có tác dụng gì? Vì sao lại có vật này tồn tại?”

“Nghi Vân Ngụy Vụ.” Bạch Lân Thần suy nghĩ một lúc. “Thật ra thứ đó có nguồn gốc liên quan đến Thiên sinh thần. Nghe nói ban đầu Thiên sinh thần là đến từ ngoài bầu trời, từ khi chúng nó sinh ra đã tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với tất cả vật sống chung quanh, thế là đại đạo phái sinh thêm Nghi Vân Ngụy Vụ, bọc lại bọn chúng ở trong đó. Thực chất, dựa theo cách hiểu của chúng ta, Nghi Vân Ngụy Vụ không phải là một loại năng lực thuộc về thần phật, mà hẳn là một loại thủ đoạn hộ mệnh cho các sinh vật chung quanh thần phật.”

“Thủ đoạn hộ mệnh sinh vật chung quanh thần phật?” Trương Vinh Phương lập tức hiểu ra.

“Chẳng lẽ nói, Nghi Vân Ngụy Vụ là năng lực đặc biệt để ngăn cách thần phật?” Hắn hỏi.

“Đúng là như thế.” Bạch Lân khẳng định: “Nhóm Thiên sinh thần tự nhiên có một loại năng lực, đó chính là Dung Tâm!”

“Dung Tâm?”

“Dung hòa trái tim, thì sẽ không thể quên, có thể tồn tại vĩnh viễn!” Bạch Lân giải thích nói: “Chỉ cần bất kỳ sinh vật có trí khôn nào, đã từng nhìn tồn tại của thần phật, ghi nhớ nguyên hình của thần phật, là có thể trở thành dấu hiệu, cung cấp cho một bộ phận Thái Hư, tạo nên chỗ ở của chúng ta.”

“Chờ chút, ý ngươi là, Thái Hư, là bởi vì có người đã từng nhìn vào nguyên hình thần phật mới sinh ra đồng thời tạo nên?” Đột nhiên Trương Vinh Phương hỏi.

Bạch Lân không nói, đoán chừng là bà ta đã không cẩn thận nói ra điều gì đó không nên nói.

Tượng nặn cũng nhanh chóng dừng rung động, mất đi vầng hào quang sáng bóng bên ngoài.

Điều này đại biểu vấn đáp của hôm nay kết thúc. Nếu có nghi hoặc, thì hãy đợi lần sau.

Trương Vinh Phương cũng không vội, còn nhiều thời gian, cứ từ từ đến là được.

Dù sao thì đối phương cũng đang ở trong lòng bàn tay hắn, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Sau khi xác định Bạch Lân Thần không còn động tĩnh nữa, hắn đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi động quật, đứng trên Nhân Tiên đài.

Mọi việc theo thông lệ mỗi ngày đã kết thúc, nên đi mở y quán rồi.

Bây giờ cuộc sống mỗi ngày của hắn là như thế, buổi sáng lên đài rèn luyện tu hành, chỉ điểm các đệ tử một chút, hỏi đáp ở chỗ Bạch Lân thu thập tình báo.

Sau đó thời gian tới gần giữa trưa, trở về mở y quán, ở trong y quán thì vừa xem bệnh, vừa phân thần hoàn thành Đồng Nguyện cho bọn nhỏ, thu thập bươm bướm.

Mở y quán đến bảy giờ tối, kết thúc công việc, qua bên phủ tỷ tỷ ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, trêu chọc cháu trai một lát. Tâm sự thời sự với tỷ phu tan tầm về nhà, nói chuyện trời đất.

Thời gian một ngày cứ trôi qua như vậy.

Có đôi khi tỷ phu đi ra ngoài công tác, buổi tối hắn không tiện ở lại trong phủ viện, thì sẽ vào phố đồ ăn mới mở trong thành, mua chút đồ ăn vặt uống chút nước trái cây giải khát.

Cuộc sống như vậy, bình thản đơn giản, nhưng lại khiến người ta an tâm.

Cuộc sống mà trước kia Trương Vinh Phương vẫn mong muốn chính là như thế này, bây giờ thật sự được trải qua, nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm giác hơi hơi nhàm chán.

Sơn Nhân y quán.

Trương Vinh Phương vừa mới đi vào cửa hàng, mới ngồi xuống chưa được mấy phút, trong quán đã có một bóng người quen thuộc đi vào.

Hôm nay Lư Mỹ Sa lại thay một bộ trang phục tu thân màu xanh nhạt người tập võ thường hay mặc, trên lưng còn buộc một đôi găng tay da mềm bọc đến cổ tay. Tóc dài buộc lên cao, có vẻ già dặn lại có khí khái hào hùng, thoạt nhìn tư thế không tệ, vẻ bên ngoài cũng rất giống những nữ tử tập võ khác.

Nhưng chỉ cần nhìn hai tay nàng là sẽ hiểu rằng, nữ tử này chỉ đang đơn thuần trang điểm bắt chước theo mà thôi.

Người tập võ, không nói những cái khác, nhưng chắc chắn hai tay sẽ có vết chai.

Một đống lớn vết chai sau thời gian dài luyện tập, mà luyện binh khí cũng sẽ có các vết chai ở những điểm đặc biệt.

Như nàng ta, một đôi tay non mịn trắng nõn, chất da mềm mại như heo con, vừa nhìn đã biết xuất thân là đại tiểu thư.

“Hôm nay ngươi ở đây vẫn không thèm làm ăn trước sau như một vậy à.” Lư Mỹ Sa vào cửa sau, không khỏi cảm khái.

“Tùy duyên là được.” Trương Vinh Phương ngồi xếp bằng, vẫn vẻ mặt như tượng nặn ngồi sau bàn lễ tân như cũ, không hề nhúc nhích.

“Nói mới nhớ, lẽ nào ngươi thật sự xem bệnh được hay sao?” Lư Mỹ Sa nhìn chằm chằm vào đối phương, có hơi tò mò.

Bình Luận (0)
Comment