Hai mắt Trương Vinh Phương khẽ híp lại, đi lên nhìn xuống.
Lại thấy thế mà toàn bộ mấy người vừa xông lên đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Ở khúc quanh thang lầu, một ông lão tóc trắng vẫn luôn ngồi chợp mắt ở trong kia, lúc này đã đứng dậy, một tay nhấc một người lên, tiện tay quăng ra, ném người kia ra ngoài cửa sổ, rơi xuống đất phía xa xa.
Đảo mắt ông ta đã ném hết mấy người, sau đó yên lặng xuống lầu, thân hình lóe lên, lại hòa nhập vào dòng người, biến mất không thấy nữa.
“Mọi người đừng lo lắng, vừa rồi kẻ xâm nhập đã được giải quyết, hội ngắm hoa sẽ tiếp tục.” Lúc này Trương Vinh Du đang đứng chính giữa lầu các, cất cao giọng nói với tất cả tân khách.
Cứ như nàng đã sớm có dự đoán từ trước.
Nhìn thấy đệ đệ nhìn về phía nàng, Trương Vinh Du nghịch ngợm trợn mắt với hắn.
Đám người rối loạn, rất nhanh đã được trấn an ổn định lại, tiếp tục ngắm hoa. Những người đã trải nghiệm biến động lớn mà bây giờ còn có thể bình yên vô sự, thì không một ai đơn giản.
Trương Vinh Phương nghĩ về một kiếm vừa rồi, đó là con đường võ công mà trước đó hắn chưa từng được thấy qua.
Hơi cùng hương vị với Nho giáo của Đông Phương Mục, nhưng lại trộn lẫn thêm rất nhiều thứ khác.
“Có nhìn thấy chưa? Muốn bảo vệ tỷ tỷ ngươi, chút võ công như ngươi á, còn sớm lắm.” Lý Chân thở dài. Một kiếm vừa rồi là cao thủ thế hệ trước trong nhánh của nàng sử dụng.
Cho dù là nàng, muốn đạt tới trình độ cao như vậy, cũng cần phải tiếp tục nỗ lực.
Mà bắt đầu từ gần đây, có thể bên cạnh Tiểu Ngư tỷ sẽ có thêm không ít người bảo vệ.
“Quả thực là một kiếm rất lợi hại.” Trương Vinh Phương nhắm mắt nhớ lại kiếm quang sáng lạn vừa rồi, cho dù là với cấp độ hiện tại của hắn, nếu áp chế sức mạnh vầ tốc độ đến cùng phương diện với đối phương, muốn né tránh hoàn mỹ thì cũng rất khó mà làm được.
Kiếm vang, kiếm quang, lưỡi kiếm, ba thứ dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, làm cho người ta không thể xác định vị trí hay cảm giác, thậm chí còn tạo thành phán đoán phương vị không gian sai lầm.
Cuối cùng dẫn dắt đối thủ ứng đối sai lầm, từ đó lộ ra sơ hở, bị một kiếm đánh tan.
“Nỗ lực đi, Tiểu Ngư tỷ, còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều rất nhiều.” Lý Chân vỗ vỗ bả vai hắn.
“Đã nhìn ra.” Trương Vinh Phương khẽ gật đầu.
Từ một kiếm vừa rồi, hắn đã nhìn ra, vô cùng có khả năng tỷ tỷ có chỗ liên quan đến Nho giáo.
Nho giáo chính là nhân vật khổng lồ to lớn độc chiếm thiên hạ vào năm đó.
Có thể ép tới mức rất nhiều giáo phái không còn sức ngăn cản, dựa theo lời nói của Đông Phương Mục, lúc đó Đế Sư đánh bại lãnh tụ Nho giáo là Trần Quân Trầm, cũng là vì mượn thế mượn lực mà thôi.
Đế Khôn là một.
Ngoài ra còn có Linh Phi giáo Linh đình chèn ép chính diện, đồ sát đại nho, học cung và các văn mạch môn đình lớn.
Theo lời Đông Phương Mục.
Vốn dĩ là Trần Quân Trầm chưa chắc đã bại, chỉ là trong lúc giằng co, có tin truyền đến đám đệ tử hảo hữu liên tiếp bị ám sát, cho nên tâm thần thất thủ, đáng tiếc thất bại một chiêu.
Trương Vinh Phương lấy lại tinh thần, nhẹ giọng chân thành nói: “Thực ra cũng không sao, nàng lợi hại là chuyện của nàng, ta muốn bảo vệ nàng, là chuyện của ta.”
Lý Chân nghe vậy, thưởng thức ý nghĩa trong đó, lập tức hơi thay đổi cách nhìn về Trương Vinh Phương.
...
Khe núi Nguyện Nữ.
Một bàn não chưng màu xám trắng, còn đang hơi bốc hơi nóng, lẳng lặng bày trên bàn, hơi nóng bay bổng theo gió, uốn lượn thành một xoáy nhỏ.
“Ăn đi. Phần của hôm nay.” Trương Vinh Phương ngồi xếp bằng bên trong động Nhân Tiên, hai mắt hơi khép, nhìn đối diện đặt tượng nặn của Bạch Lân Thần.
Tượng nặn run lên, không có động tĩnh.
“Bây giờ chỉ có cái này, không ăn thì bưng xuống là được.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói.
Im lặng, tượng nặn vẫn chậm rãi tung một sợi ngân tuyến thật nhỏ ra từ con mắt duy nhất, chậm rãi chui vào não chưng.
“Hoàn cảnh như vậy, ngươi không thích ứng thì sẽ chịu thiệt thòi.” Trương Vinh Phương thở dài: “Ngươi nghĩ thử xem, so với ngày trước ngươi vẫn luôn ngủ say dưới mặt đất, bây giờ mỗi ngày đều có cái ăn, không phải tốt hơn rất nhiều hay sao?”
Bạch Lân Thần: “….”
Nàng cảm thấy bản thân mình có chỗ nào đó không đúng, điều đối phương nói cũng có điểm không đúng, nhưng không biết phản bác thế nào.
Nhìn não chưng chậm rãi mất đi vẻ sáng bóng, ánh mắt Trương Vinh Phương lóe lên một chút thương hại.
“Yên tâm ăn đi. Vẫn còn nữa, có thể bưng đồ ăn tươi mới lên bất cứ lúc nào.”
Quả nhiên.
Trải qua năm ngày thử nghiệm, quả nhiên, Bạch Lân Thần ăn não heo ăn nhiều, đầu óc đã hơi choáng váng.
Trước đó bà ta còn có thể ứng đối phản bác có lý có cứ, nhưng theo số ngày tăng lên, rõ ràng bây giờ bà ta đã chậm chạp đi rất nhiều.