Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1386 - Chương 1386 - Chuyên Tâm (9)

Chương 1386 - Chuyên tâm (9)
Chương 1386 - Chuyên tâm (9)

Lúc trước hắn không có phát hiện, trong cơ thể người này rõ ràng còn có một luồng sức mạnh khác, đang chống cự máu của hắn.

Sự chống cự trong cơ thể Thường Ngọc Thanh cũng là máu, nhưng độ dày so với hắn thì kém rất nhiều.

Điều này làm cho Trương Vinh Phương không tự chủ được nghĩ tới điều gì.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại sự tình này, nếu Thường Ngọc Thanh là một võ giả Bái Thần thì coi như xong, thế nhưng nàng không phải, trái lại chỉ là nữ tử yếu ớt không hề có một chút thể chất đặc thù nào.

Hai loại huyết dịch đối kháng, mới tạo thành sự cực kỳ uể oải thống khổ của Thường Ngọc Thanh lúc này.

Cũng may rất nhanh, sau khi hắn gia tăng truyền máu đã đè được lực lượng kia xuống

“Trong nhà ngươi chính là người Linh?” Bỗng nhiên Trương Vinh Phương lên tiếng hỏi.

“Gia phụ… chính là quý tộc người Linh.” Thường Ngọc Thanh gian nan trả lời.

“Quý tộc người Linh.” Trương Vinh Phương như có điều suy nghĩ. Hắn phất tay, nhất thời có hai nữ đệ tử tiến lên, khiêng Thường Ngọc Thanh xuống.

Hắn bỗng có chút suy đoán, nhưng không có kiểm chứng cụ thể, cũng không rõ ràng lắm những quý tộc người Linh này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì trong cơ thể.

Đối với Thường Ngọc Thanh, có lẽ có thể tỉ mỉ nghiên cứu một chút.

Một quý tộc người Linh bị từ bỏ như nàng, ngộ tính siêu cường, còn chưa có chính thức tập võ cũng đã cảm ngộ được trình độ tiên cơ ngăn địch.

Hôm nay sau khi thay đổi thể chất, độ cao có thể đạt được ngày sau… thực sự là ngẫm lại liền rất chờ mong.

Đứng trên bình đài, trong lúc nhất thời, Trương Vinh Phương suy nghĩ rất nhiều.

Hắn nghĩ tới sư thúc tổ Kim Ngọc Ngôn, lấy tư chất của nàng, nếu không bị cực hạn tự thân loài người hạn chế, bị trạng thái tâm thần của bán Cực Cảnh ảnh hưởng, sợ là độ cao hoàn toàn không chỉ như thế.

Mà bây giờ, Thường Ngọc Thanh có thiên phú giống vậy, thậm chí dường như còn mạnh hơn…

Cộng thêm thể chất huyết duệ hắn ban cho, thời gian tới nói không chừng sẽ trở thành ác mộng sợ hãi của người Bái Thần!

Trong suy nghĩ hỗn loạn, Trương Vinh Phương thở phào một hơi, rốt cuộc đặt tầm mắt về lại thanh thuộc tính của mình.

“Kế tiếp, nên trùng kích thiên phú đặc chất mới rồi.”

Lúc này tất cả điểm thuộc tính của hắn, tuyệt đại bộ phân đều đã thêm toàn bộ tại sinh mệnh.

Chỉ chừa một điểm.

[ Trương Vinh Phương -- sinh mệnh 399-399. ]

[ Thuộc tính có thể sử dụng: 1. ]

Kẹt lại tại điểm này, là vì phòng ngừa sự xuất hiện của thiên phú đặc chất mới sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với thân thể, do đó bị người ngoài phát giác dị thường.

Mà bây giờ, tất cả thời cơ rốt cuộc hoàn toàn chín muồi rồi.

“Người đến. Phân phó, ta muốn bế quan, mọi người không được tới quấy rầy. Ăn uống đặt vào cửa động là được.” Hắn bỗng lên tiếng phân phó.

“Vâng!”

Thủ vệ ở cửa cầu thang Nhân Tiên đài vội cúi đầu lên tiếng trả lời.

Những người này không phải là võ nhân, chỉ là đạo nhân người hầu hơi biết võ nghệ. Nhiệm vụ của bọn họ chính là trông nom xử lý tạp vụ trong khe sâu.

Chờ sau khi người rời đi.

Trương Vinh Phương xoay người đi vào bên trong động, đóng cửa đá ở cửa động.

Đi tới giữa đất rộng bằng phẳng, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt.

Lúc này… hi vọng có thể ra một thiên phú đặc chất đối phó được với Linh Tướng thần phật.

Linh Tướng toàn nhờ phun máu, thần phật đến cả tàn thần đều không đánh nổi, chớ nói chi là khắc chế đặc tính không chết, đặc tính thần áp của bọn họ.

Hiện tại hắn cần nhất vẫn là phá vỡ.

“Bắt đầu đi.”

Trong lòng Trương Vinh Phương ngưng tụ ra một tay, ấn nhẹ một cái lên dấu cộng phía sau thuộc tính sinh mệnh.

Trong nháy mắt, sinh mệnh từ 399, chợt nhảy lên thành 400.

Bên trong động hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ biến hóa nào.

Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.

Hai mắt hắn chăm chú nhìn khu vực thiên phú đặc chất trên thanh thuộc tính.

Sau khi có được ba thiên phú đặc chất là thị lực siêu cấp, Tiên huyết thủy tổ và Đồng Nguyện, rất nhanh, nhóm chữ mới chậm rãi nổi lên ở tầng cuối cùng.

*

*

*

Đại Linh bắc bộ.

Cát vàng đại mạc, bay múa đầy trời.

Trên cồn cát phập phồng không ngừng, đang có hai bóng người cầm binh khí, điên cuồng chém giết.

Mà sát biên giới cồn cát, một đội kỵ binh lạc đà đang mặc giáp nhẹ màu trắng đang bảo vệ một cỗ kiệu sa mỏng thuần trắng.

Bên trong kiệu một người lười biếng nửa nằm, thưởng thức hai người tử đấu xa xa.

“Ta đánh đố với nàng, nói trong vòng một trăm chiêu, nàng giết không chết Vân Tiếu, hiện tại xem ra, nàng sắp thua!”

“Chỉ là một tiểu nô lệ Khu Khẩu, vì sao chủ tướng phải tốn thời giờ vì nó nghỉ chân?” Một kỵ tướng lạc đà bên cạnh trầm giọng nói.

“Đại mạc mịt mờ, nàng gặp ta. Nhận ra ta. Đây cũng là duyên.” Người trong kiệu nói khẽ.

“Đoạn duyên phận trời ban này, vì sao ta phải cắt đi? Thế nên, ta cho nàng cơ hội.”

Bình Luận (0)
Comment