Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1385 - Chương 1385 - Chuyên Tâm (8)

Chương 1385 - Chuyên tâm (8)
Chương 1385 - Chuyên tâm (8)

Thiếu thì phái người bên ngoài cắt ít là được.

“Đây chính là cuộc sống ta mong muốn trước đó. Yên ổn, bình thản. Không có ai quấy rối.” Trương Vinh Phương than thở.

“Sư phụ.” Phía sau Thường Ngọc Thanh mặc bộ quần áo luyện công xám trắng, bước chân nặng nề đi lên đài.

“Đệ tử lại muốn phát bệnh rồi.”

Sắc mặt nàng hơi trắng bệch, cảm giác rất không tốt.

“Việc giao cho ngươi làm trước đó, đều làm xong chưa?” Trương Vinh Phương quay đầu lại nhìn đệ tử có tư chất ngộ tính có thể nói là mạnh nhất trong số người hắn đã gặp qua.

“Đều đã làm xong. Cũng có nói với trong nhà, sau này có thể an tâm ở chỗ này luyện công tu hành.” Ánh mắt Thường Ngọc Thanh tối sầm.

Nàng chỉ là trở về để lại một bức thư cho phụ mẫu, nói là mình vì thỏa mãn tâm nguyện, quyết định một thân một mình ra ngoài du lịch.

Sau đó kiên quyết sẽ không liên lạc lại, ở lại bên trong khe núi Nguyện Nữ, mỗi ngày giúp đỡ sửa sang điển tịch của Nhân Tiên quan, đi phủ Vu Sơn làm một ít việc ly kỳ cổ quái cho một vài đứa trẻ.

Mặc dù không hiểu những việc kia là có ý gì, nhưng chỉ cần sư phụ mở miệng, nàng sẽ làm tất cả.

“Võ công lĩnh ngộ thế nào rồi?” Trương Vinh Phương hỏi lại.

“Đều đã biết, trước đó có thử võ, chỉ so đấu chiêu thức, mấy người Đinh sư huynh đã không phải là đối thủ của ta rồi.” Thường Ngọc Thanh trầm giọng trả lời.

“Ra tay với ta.” Trương Vinh Phương nói.

“Vâng!”

Thường Ngọc Thanh gật đầu, tiến lên một bước, nhẹ nhàng kéo trên eo, lấy ra một thanh nhuyễn kiếm.

Kiếm quang hắt ra, một bộ cơ sở kiếm pháp lấy phù pháp Đại Đạo Giáo làm bản gốc, dung hợp rất nhiều võ học còn lại đơn giản sáng lập ra được sử dụng nhẹ nhàng tự nhiên.

Kiếm quang sáng trắng đánh quanh người Trương Vinh Phương, nhưng bị hắn nghiêng người liền né tránh.

Hai người một người công, một người thủ. Động tác không nhanh, nhưng dưới tốc độ thân pháp tương tự, Thường Ngọc Thanh lại có thể giống chơi cờ, sớm tìm kĩ góc độ ở phương vị Trương Vinh Phương tránh né, dẫn đầu đánh trước.

Cứ như vậy, mấy lần đều làm rối loạn ứng đối của Trương Vinh Phương đối với kiếm chiêu của nàng.

Hắn càng đánh càng kinh ngạc.

Dưới cùng một thân pháp tốc độ, sự hiểu biết đối với chiêu số võ học của Thường Ngọc Thanh hôm nay đã đạt đến trình độ tiên cơ ngăn địch cơ sở.

Ngộ tính thế này… quả là….

Rất nhiều võ nhân luyện võ cả đời, đều chưa chắc lợi hại bằng nàng trong thời gian mấy tháng qua.

“Được rồi, vậy là đủ rồi.” Trương Vinh Phương kẹp chặt ngón tay, tinh chuẩn định trụ mũi kiếm của nhuyễn kiếm.

“Phương diện võ công, ngươi học rất khá. Như vậy một vấn đề cuối cùng. Giữa võ công có ý cảnh, có ẩn chứa cảm ngộ ý chí tinh khí thần của người sáng lập. Nhưng võ nhân chúng ta, thích hợp với mình nhất, là võ học chỉ thuộc về mình, hoàn toàn lấy tinh khí thần của bản thân để sáng lập.”

“Ngài đang nói…” Thường Ngọc Thanh sửng sốt: “Sáng tạo võ công thuộc về mình?”

“Không chỉ thế, càng sâu một tầng.” Trương Vinh Phương cười nói: “Cảnh giới võ công, đơn giản là thân đấu, khí đấu, thần đấu! Đó gọi là ba mặt tinh khí thần. Mà hôm nay ngươi đã hiểu cái gì gọi là thân đấu, kế tiếp, nên đến khí đấu.”

“Khí đấu?”

“Không sai, ngươi có từng cảm giác, lúc tập võ là ngươi đang thuận theo võ công, mà không phải là võ công phù hợp ngươi. Nếu như có một môn võ công, thiên nhiên hoàn mỹ phù hợp bản thân ngươi, liệu có thể phát huy toàn bộ sở trường ưu thế của ngươi, khắc phục tất cả nhược điểm thiếu sót của ngươi không?”

“Trở về ngẫm lại đi!” Trương Vinh Phương cười nói.

“Đệ tử… đã hiểu.” Thường Ngọc Thanh có chút hiểu ra.

“Được rồi.” Bỗng thân hình Trương Vinh Phương chợt lóe, chợt tới gần nàng.

Duỗi ngón tay ra.

Đầu ngón tay hắn tinh chuẩn rơi vào chỗ mi tâm Thường Ngọc Thanh.

Một giọt máu chảy ra, theo vết thương hắn phá vỡ rót vào, biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng Trương Vinh Phương vẫn chưa dừng lại, mà là liên tục không ngừng bức ra máu tươi của bản thân, hút máu tươi của Thường Ngọc Thanh, tiêu hóa máu của nàng làm chất dinh dưỡng, lại sinh ra máu của mình, bổ sung trở về.

Thời gian dần dần trôi qua.

Cả người Thường Ngọc Thanh run rẩy như giật điện, da thịt tuyết trắng toàn thân hiện ra lượng lớn điểm máu.

Sắc mặt nàng ửng hồng, hai mắt tràn đầy tơ máu, nước mũi nướt bọt đều vô thức cúi đầu kéo thành tia, rớt xuống đất.

Nàng cảm giác được, thân thể của mình đang bổ toàn! Đang tái sinh!!

Đau đớn, tê ngứa, trộn chung, theo chỗ sâu nhất trong cơ thể tuôn ra, làm cho không ai có thể ức chế.

“Được rồi.” Trong cõi u minh, âm thanh của sư phụ vang lên bên tai nàng.

Nhưng lúc này Thường Ngọc Thanh đã không còn sức để nhúc nhích, nàng ngã xuống đất, cả người như bùn nhão, đến xương đều giống như bị quất ra gọt rớt.

Trương Vinh Phương đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào nàng, hơi nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment