Mặc dù thiên phú này không tính rất mạnh, nhưng đối với quản lý của Nhân Tiên quan, là một bổ sung rất tốt.
Đặc biệt là bởi vì hắn không thể quản lý huyết duệ chính mình chế tạo ra, do đó vẫn không dám chế tạo lượng lớn.
Mà hôm nay có Huyết Tinh Truy Tung này, có lẽ là có thể ít nhiều buông ra chút ít.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, dây đỏ này thật sự có thể tìm tới từng huyết duệ.
Nghĩ tới đây, Trương Vinh Phương giậm chân, lại theo một sợi dây đỏ trong đó, thả người nhảy lên, bay đi rời khỏi.
Lúc này, hắn lựa chọn phương hướng xa một chút.
Bóng đêm mông lung.
Trong một chợ rau gần phủ Mộc Xích.
Những bóng người lặng yên không một tiếng động xuyên qua bóng tối, giống như cá bơi trong nước, nhẹ nhàng nhảy một cái liền từ dưới đất đáp xuống tường chung quanh.
Chợ rau ban đêm một mảnh lầy lội nhưng vắng vẻ, hoàn toàn không náo nhiệt như ban ngày.
Trong số những bóng người đó, một trong số họ là một nam tử cao lớn cột khăn trùm đầu màu trắng, đang nhìn về hướng phủ Mộc Xích từ xa.
“Bên kia chính là nơi định cư mới của quân tử Sồ Long hả?” Ánh mắt nam tử lóe lên, trong tay cầm một cái quạt xếp kim thiết.
“Không sai, ý của đại công tử là, đều là người trong môn phái, không cần quá mức, chỉ cần phế bỏ kinh mạch của đứa nhỏ kia để không thể luyện võ là được.”
Một người thấp bé mặc áo đen ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Trong số rất nhiều trang ở Nghĩa Mạch, vốn nghĩ rằng vị trí này sẽ rơi vào tay ba vị Từ Thừa Hiên, nhưng không ai có thể ngờ rằng không tranh giành mới là cách tốt nhất.” Nam tử cầm quạt sắt thở dài.
“Chỉ là một đệ tử mạch bên cạnh, thực lực chỉ có Siêu Phẩm, nhưng có thể dùng thủ đoạn bái vào học cung, trở thành môn đồ đời thứ ba, cũng coi như là tâm cơ cao minh.”
“Sư huynh, nên mau mau ra tay đi, đừng để đêm dài lắm mộng.” Người thấp bé thúc giục nói.
“Cũng được.”
Hai người không nhiều lời nữa, vung tay lên, bỗng nhiên có từng bóng người xung quanh bay vút lên trời, nhanh như chim bay, từ các góc độ khác nhau lao về phía phủ Mộc Xích.
Một nhóm mười lăm người vừa mới đến gần bức tường của phủ đệ, còn chưa tiến vào thì mấy ngọn đèn lồng treo trên tường bỗng nhiên vụt tắt.
“Ai?” Cùng lúc đó, trong phủ đệ, một bóng người mặc áo bào trắng giang hai tay ra, nhảy lên không trung, đánh về phía bức tường.
“Người gặp chuyện bất bình!” Nam tử Thiết Sơn tùy ý nói, thân hình nhoáng một cái, bỗng nhiên lướt qua khoảng cách hơn mười mét, một chưởng đánh vào ngực đối phương.
Oành!
Nam tử áo bào trắng muốn ngăn cản, lại không ngờ tốc độ đối thủ nhanh như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Không… Không phải nhanh!
Là bởi vì hắn ta căn bản không phát hiện được đối phương ra tay như thế nào!
Âm thanh đến từ bên trái, nhưng công kích lại đến từ bên phải.
Là một cung phụng, là một cao thủ lục phẩm, hắn ta thậm chí ngay cả một chiêu của đối thủ cũng không thể đỡ được!
Nam tử áo bào trắng rơi xuống đất, ngay sau đó nôn ra máu, bất tỉnh.
“Tìm người.” Sắc mặt nam tử Thiết Sơn không thay đổi, trầm giọng nói.
Từng bóng người lướt qua hắn ta, lao vào hàng ngũ vệ binh đang tuần tra gần phủ đệ.
Chỉ trong vài giây, một đội binh lính lần lượt ngã xuống đất, điều kỳ lạ là dù đối thủ đang ở trước mặt bọn họ nhưng đám người này vẫn rống to, vung vũ khí sang bên cạnh.
Mười lăm người mặc áo đen không mất đi người nào, chẳng mấy chốc đã đến sân nơi Trương Vinh Du và con trai Trương Hoán Thanh ở.
Nam tử cầm chiếc quạt sắt nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn về phía căn phòng đã tắt đèn.
Bên trong song cửa sổ chạm trổ hoa mai, phía sau tấm giấy dán cửa màu xám, hoàn toàn yên tĩnh giống như không có ai.
“Không báo trước mà đến, nếu có thất lễ, mong thứ lỗi.” Nam tử cầm quạt sắt chắp tay nói: “Lễ vật nho nhỏ không đáng để ý đến.”
Hắn ta đưa tay ra, tiếp nhận một vật bằng bạc từ người mặc áo đen bên cạnh, giơ tay ném một cái.
Xì xì xì xì!
Trong nháy mắt, những mũi thép mảnh nhỏ như lông trâu bắn ra, rậm rạp chằng chịt bay vào trong phòng.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ trong nhà lao ra. Cầm trên tay một miếng vải đen, bỗng nhiên vung một cái khiến những mũi thép văng tứ tung, rơi xuống đất.
“Ngân Sương châm Mạnh gia?”
Người nọ rơi xuống đất, đứng vững, ngẩng đầu nhìn người mấy nam tử quạt sắt.
“Nhanh như vậy đã có người hộ đạo rồi à?” Nam tử quạt sắt cười lạnh: “Bắt lại!” Hắn ta phất phất tay, tự mình xông lên trước.
Trong nháy mắt, hai người đồng thời xuất chiêu, cùng nhau quấn lấy nhau chiến đấu.
Sâu trong phòng, trong một góc, Trương Vinh Du cẩn thận ôm con trai mình, ngồi vào chiếc ghế bảo vệ hình bán cầu được bao quanh bởi các tầng vách ngăn kim loại.
Đứng đối diện nàng là một nữ tử cao lớn với mái tóc hoa râm, eo thô chân lớn.