“Lại tới nữa rồi, biết lần này là người bên nào không?” Trương Vinh Du hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
“Nghĩa Mạch mới có tư cách tranh cướp vị trí Quân Tử, chỉ có ba nhà kia, mặc kệ những người này có biểu lộ thân phận hay không, ngươi tính vào trên đầu bọn cũng không sai.” Nử tử cường tráng trả lời.
Nàng ta liếc nhìn đứa trẻ được Trương Vinh Du ôm trong tay, Trương Hoán Thanh nho nhỏ lúc này đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì xung quanh mình.
“Tư chất của ngươi không tốt, chỉ là tu luyện một xíu Huyễn Thần Hoặc Âm pháp môn, dựa vào Minh Pháp đan thư bảo hộ cũng chỉ có thể giấu diếm người khác trong thời gian ngắn, nếu như kéo dài thêm một chút, nhất định sẽ có nguy cơ bị phát hiện. Vì vậy, nhớ kỹ, không được tùy ý lộ diện.”
“Ừ.” Trương Vinh Du gật đầu.
Lúc nàng triển khai hoạt động để cạnh tranh vị trí Quân Tử cho con trai mình đã nghĩ ra điều này.
Là một đệ tử mạch bên không nơi nương tựa, điều duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ có chính mình.
Trước đó vô tình cứu được người, được một vị cao thủ Nho gia giúp đỡ.
Sau đó lại liên lạc với những tiền bối bạn tốt của cha mẹ nàng trước kia, đây là tất cả những mối quan hệ của nàng.
Và lợi dụng hai điểm này, cộng với những nỗ lực khác của nàng và phu quân, họ đã bộc lộ tài năng, trở thành đối tượng nâng đỡ của Nghĩa Mạch Nho giáo.
Sau đó lại mượn thế lực trong bóng tối của Nho giáo, thế lực tông gia của phu quân bên kia lớn mạnh, cứ thể thúc đẩy lẫn nhau, giờ đây cuối cùng cũng thành công cho con trai mình được quyền thừa kế Quân Tử.
“Tiền bối, chuyện này sẽ còn xảy ra bao nhiêu lần?” Trương Vinh Du nhẹ giọng hỏi.
“Vị trí Quân Tử ở Nghĩa Mạch không chỉ phụ thuộc vào thiên phú mà còn phụ thuộc vào sức mạnh của người hộ đạo phía sau hắn ta mạnh hay yếu.
Từ thời điểm ngươi quyết định tranh giành vị trí này, ngươi phải dựa vào chính mình để đối phó với những trở ngại này. Nữ tử cường tráng trả lời: “Ngươi nên biết rằng thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức*.”
*Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức (天行健 君子以自强不息): Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngừng nghỉ.
“Nếu như những người ngoài kia phá tan ngăn cản của tiên sinh, tiền bối có thể ngăn cản bọn họ sao?” Trương Vinh Du lại lần nữa hỏi.
“Bọn họ không thể xông vào. Nhưng... Đây mới chỉ là bắt đầu, hiện tại chúng ta có thể ngăn cản, sau đó sẽ càng ngày càng nhiều người đến, cũng càng ngày càng mạnh. Đến lúc đó, chỉ dựa vào chúng ta, không thể bảo vệ chu toàn. Ngươi phải suy nghĩ thêm cách.” Nữ tử cường tráng trả lời.
“Vinh Du hiểu.” Trong mắt Trương Vinh Du hiện lên một tia âm trầm.
Chẳng mấy chốc, động tĩnh trong sân bên ngoài dần dần nhỏ xuống.
Quạt sắt trong tay nam tử quạt sắt bị gãy thành nhiều mảnh, vẻ mặt hắn ta xấu xí, nhìn chằm chằm vào lão giả đối diện.
Phải, người động thủ với hắn ta chỉ đơn giản là một ông già gần đất xa trời.
Và đồng thời cũng là võ tu Nho giáo.
“Đi thôi!” Nam tử quạt sắt ra lệnh, người chung quanh dồn dập lùi lại, nhảy lên, trong nháy mắt rời khỏi sân.
Chỉ là người hai bên không chú ý tới, trong một con hẻm cách đó không xa, có một bóng người màu đỏ sẫm, lẳng lặng dựa lưng vào tường, chờ đợi tại chỗ.
Từ vị trí của bóng người màu đỏ sẫm, nếu đánh vỡ vách tường có thể lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng vào căn phòng nơi Trương Vinh Du đang ở.
Giữa hắn và Trương Vinh Du chỉ cách nhau hai bức tường.
Sau khi xác nhận nam tử quạt sắt đã rời đi, bóng người màu đỏ sẫm từ từ lui vào trong bóng tối, biến mất không còn tăm tích, như thể chưa từng xuất hiện ngay từ đầu.
*
*
*
Bên trong một ngôi miếu đổ nát trên núi.
Một đống lửa cháy hừng hực, phát ra ánh sáng và hơi nóng.
Có một đạo nhân đang nằm nghiêng bên đống lửa, trên người khoác đạo bào màu đỏ thẫm của Nhân Tiên quan, đang ngủ say.
Trên mặt đất của ngôi miếu đổ nát bên cạnh hắn ta, khoảng hơn mười tên sơn phỉ quần áo tả tơi, cầm trong tay vũ khí rách rưới nằm ngổn ngang lộn xộn.
Nếu xem xét hơi thở thì thân thể những người này đã lạnh ngắt từ lâu, chết đến mức không thể chết thêm.
Nhìn bề ngoài, da thịt của thi thể khô quắt, lõm xuống, như thể tất cả máu đã khô cạn sau khi mất nước.
Thân hình Trương Vinh Phương nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài ngôi miếu đổ nát, ngước mắt nhìn vào bên trong.
Một trong những dây đỏ truy tung của hắn lúc này đang kết nối với nơi này, đúng lúc bên trên mi tâm của đạo nhân đang ngủ.
“Quả nhiên, thiên phú này có thể làm cho ta bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được tất cả huyết duệ dưới trướng.”
Trương Vinh Phương từ từ đến gần đạo nhân.
Như cảm nhận được sự tồn tại của hắn, đạo nhân bỗng run lên bần bật, từ dưới đất mở mắt ra, đứng dậy.