Vừa đứng dậy, hắn ta liền nhìn thấy Trương Vinh Phương đang đến gần.
“Quan… Quan chủ!!?” Sắc mặt hắn ta kinh ngạc, chính mình đã chạy trốn ít nhất ba ngàn dặm! Tại sao vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của quan chủ ở đây?
Chẳng lẽ là mình nằm mơ?
“Ngươi trái với lệnh cấm của ta.” Trương Vinh Phương một thân huyết bào, đứng ở trong bóng tối, nhìn chằm chằm đối phương.
“Không có!” Đạo nhân vội vàng đáp lại: “Những người này là tự tìm đường chết! Muốn tập kích bần đạo! Quan chủ minh giám! Bần đạo đi cả một đường, chưa từng chủ động tập kích người khác!”
Hắn ta không sai, cũng là chân tâm thật lòng. Quả thực không chủ động tập kích người nào.
Chẳng qua là hắn ta sẽ thỉnh thoảng lấy vàng bạc châu báu kim phiếu ngân phiếu trong bao quần áo ra, đếm từng cái một.
Trương Vinh Phương cẩn thận cảm nhận nhịp tim và hơi thở của hắn ta.
Có khả năng cao là người này không nói dối.
Liếc nhìn lần cuối những tên sơn phỉ trên mặt đất trong ngôi miếu đổ nát, Trương Vinh Phương mới nhón chân, bỗng nhiên biến mất không còn tăm tích trong bóng cây sau lưng.
Trong một đêm, hắn không ngừng theo sợi dây đỏ truy tung nơi cuối cùng của tất cả mọi người.
Sau khi lần lượt tìm được hơn mười người, Trương Vinh Phương rốt cuộc cũng hoàn toàn xác định được hiệu lực thiên phú mà mình có được lần này.
Khi trở lại Nhân Tiên đài thì trời đã sáng trở lại.
Trương Vinh Phương lần nữa sắp xếp lại phát hiện lần này.
“Năng lực này không chỉ có thể sử dụng để truy tung vị trí của huyết duệ mà còn có thể được sử dụng như thế này.”
Đứng trên đài cao, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí của tiểu hồng điểu trong không trung, rồi nhảy lên vươn tay bắt nó xuống, đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một cái.
Trong khi Trương Vinh Phương đang suy nghĩ, tiểu hồng điểu tựa như cảm nhận được điều gì đó, toàn thân nó cứng ngắc, sợ hãi đến mức không thể cử động.
Mãi cho đến khi bị cắn chảy ra một ít máu, lại có một ít máu mới thấm vào trong cơ thể nó, Trương Vinh Phương mới lần nữa buông nó ra.
Tiểu hồng điểu phát ra tiếng kêu ríu rít, không ngừng vỗ hai cánh, bay vút lên không trung xung quanh, bay tới bay lui.
Sau một thời gian ngắn, toàn bộ lông chim của nó trở nên sẫm màu hơn, giống như máu, tinh khiết hơn, tất cả những chiếc lông tạp sắc đều rụng đi.
Ngay cả con ngươi cũng hoàn toàn chuyển sang màu đỏ như máu.
Mà ở chỗ Trương Vinh Phương, sau khi hắn nhắm mắt lại, một sợi dây đỏ mới ngưng tụ và xuất hiện trong bóng tối, được liên kết chính xác với tiểu hồng điểu.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không giống trước kia nữa.” Trương Vinh Phương mở mắt ra, nhìn tiểu hồng điểu lúc này, hài lòng nở nụ cười.
“Quan chủ.”
Đúng lúc này, một đạo nhân từ phía sau Nhân Tiên đài chạy đến.
“Đêm qua phủ Mộc Xích đã bị tập kích. Có người thần bí đã ra tay, tập kích sân của Trương Vinh Du. Đồng thời cũng bị một người thần bí khác đánh lui.”
“Vị nào đang trông coi bên trong quan?” Trương Vinh Phương nhíu mày.
“Là Ảnh đạo nhân.”
“Ảnh đạo nhân.” Trương Vinh Phương dừng một chút, nhớ đến người này là ai.
Bây giờ Nhân Tiên quan vẫn còn ba huyết duệ Tam Không lưu lại. Ảnh đạo nhân là một trong số đó.
Những người còn lại hoặc là tìm kiếm địa phương đột phá Tông Sư, hoặc là đi thỏa mãn tiếc nuối khi còn trẻ, trốn đi nơi khác.
Trương Vinh Phương cũng không thèm để ý, cho dù những người này hành động như thế nào, họ đều giống như chính mình, trong tương lai nhất định sẽ là kẻ đối địch mà thế lực Thần Phật sẽ diệt trừ.
Họ chính là thăm dò về thái độ của chính mình đối với nhóm Thần Phật.
Bây giờ ba đạo nhân lưu lại thì bị hắn phái đi âm thầm sống ở gần phủ Mộc Xích để bảo vệ sự an toàn của mấy người tỷ tỷ, cháu trai.
“Đây là lần thứ mấy gần đây?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Lần thứ tư.” Đạo nhân trả lời.
Trong lòng Trương Vinh Phương suy tư một lát.
“Có đuổi theo người tập kích không?”
“Có đuổi theo, còn bắt lại được hai người, võ công của những người này rất quỷ dị, hơi không chú ý là sẽ phạm sai lầm, để người ta chạy thoát. Với lại trong hai người bắt được, đột nhiên một người trong đó còn chết bất đắc kỳ tử không hiểu vì sao. Bây giờ chỉ còn lại có một.” Đạo nhân trả lời.
“Người đâu? Mang ra đây xem thử.” Ngược lại Trương Vinh Phương muốn nhìn xem, rốt cuộc những người tập kích tỷ tỷ có lai lịch ra sao.
Hắn nhạy bén cảm giác được, hình như bên phía tỷ tỷ đang đứng trước cục diện phiền phức nào đó.
Những người này cứ như thật sự không sợ chết, tập kích ba lần, vẫn còn dám không ngừng phái người tới.
Đạo nhân nhanh chóng rời đi, không lâu sau đã có hai đạo nhân trong quan áp tải một người đi lên đài.
Những đạo nhân này vốn dĩ là thành viên của Nghịch giáo, ai ai cũng thủ đoạn độc ác, lưng đeo cừu hận, để đối phó với Linh đình, bọn họ đã sớm bỏ ra rất rất nhiều, khi ra tay cũng không nể nang chút nào.