Hắn nhìn ra được, vì thẩm vấn người này, chúng đạo nhân đã dùng không ít thủ đoạn.
Lúc người này được đưa đến trước mặt Trương Vinh Phương, làn da toàn thân đã không còn mấy chỗ hoàn hảo.
Hắn ta nằm trên cáng cứu thương, toàn thân be bét máu thịt, chỉ có đôi con ngươi tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương.
“Nói thử nghe xem, thân phận, bối cảnh của các ngươi. Vì sao lại muốn tập kích phủ Mộc Xích?”
“Ngươi giết ta đi. Nếu đã bị bắt, thì chính là do thực lực của ta không tốt, vận mệnh đã như vậy, chẳng qua chỉ là chết mà thôi không có gì lớn.” Ngược lại người này khá kiên cường, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn không nói thêm gì nữa.
“Quan chủ, hẳn người này là tư dưỡng tử của một vài đại tộc.” Một đạo nhân của Nhân Tiên quan bên cạnh nói khẽ.
Tư dưỡng tử là một loại quan niệm tử sĩ biến tướng bắt đầu truyền thụ từ khi còn nhỏ.
Bọn họ bị ban ơn, tẩy não, ký gửi mọi thứ của bản thân mình vào việc vinh nhục hưng suy gia chủ.
Đây là giá trị quan hoàn toàn méo mó. Dạng người này có độ trung thành cực cao.
Trương Vinh Phương nhìn kỹ người này, khua tay nói: “Mang xuống đi thôi, trung thành có thừa, cho hắn một cái chết thể diện.”
Ở trong mắt hắn lúc này, huyết khí của người này đã chậm rãi ngưng tụ ra một sợi dây đỏ, nếu gặp lại người tu hành võ công cùng loại, ngửi được huyết khí của đối phương, hắn chỉ đơn thuần ngửi hơi thở huyết khí là đã có thể nghe ra loại hình võ học.
Đây cũng là một trong những cách dùng hắn khám phá ra từ siêu cấp khứu giác. Chỉ cần có thể ngửi được mùi máu tươi, hắn sẽ có thể nhanh chóng tìm ra điểm chung trong đó, sau đó quy lại phán đoán.
“Vâng.” Đạo nhân cúi đầu nói.
“Quan chủ, không thẩm tra nữa?” Một đạo khác người nhẹ giọng hỏi.
“Không cần, về sau còn rất nhiều cơ hội.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói.
Vốn dĩ hắn cho là đời sống sẽ bình thản an yên như trước đó, lại không ngờ, hình như bên phía tỷ tỷ liên tiếp bị cuốn vào trong một loạt các chuyện phiền toái.
“Từ từ rồi xem đi, điều tra manh mối cũng làm như để điều hòa đời sống.”
Nghĩ thì nghĩ, nhưng tiếp theo đó hắn cũng bắt đầu ít ra ngoài, thường xuyên nghỉ ngơi trải qua ở xung quanh phủ Mộc Xích, xem xét tình huống, xác định có phải có nguy hiểm hay không.
Thời gian như thế này kéo dài hơn nửa tháng, không xuất hiện phiền phức mới nữa, Trương Vinh Phương cũng từ từ phái người mới tuần tra thay mình, trở lại làm việc và nghỉ ngơi bình thường.
Mỗi ngày đánh với Thạch Thần, lừa gạt mấy đứa trẻ một lát, làm bộ xem chút bệnh cho người ta, sau đó nghe tỷ tỷ kể chuyện về tỷ phu và cháu trai.
Cuộc sống dần dần quay về bình yên như vậy.
Chỉ là, Trương Vinh Phương còn đang chờ những người tập kích kia ra tay thêm một lần nữa, lại không ngờ một chuyện khác đã tìm tới hắn.
Một thư mời Thiên Nữ tự viết đến từ Nghịch Thời hội, được đưa đến tay hắn.
Mời hắn tham gia tiệc tối trân bảo tổ chức cho người làm nông ở gần đó. Nói là tiệc tối, thực ra chính là yến hội giao thiệp để quyên tiền mà tổ chức.
Nếu là những người khác, Trương Vinh Phương còn có thể từ chối nhã nhặn, nhưng Thiên Nữ đã tự tay viết, chung quy hắn vẫn phải cho mặt mũi, chuẩn bị một chút đồ, đi tới đó dự tiệc.
Trừ một nhân tố là mặt mũi, hắn còn muốn nghe ngóng bối cảnh phía sau của người tập kích tỷ tỷ từ Nghịch Thời hội.
Địa điểm tiệc tối được thiết trí trong một tòa thạch bảo ở ngoại thành phủ Vu Sơn.
Thạch bảo tên là Nguyên Hòa Bảo, vốn do một đại tộc đã từng bị côn đồ giảo sát để lại. Bây giờ sau khi được cải tạo chút ít, nơi đây đã trở thành địa điểm yến hội của Nghĩa Minh Nghịch Thời hội.
Lúc xế chiều, Trương Vinh Phương gấp gọn trang phục, đổi trang phục, đi tới Nguyên Hòa Bảo.
Khi sắc trời ảm đạm, hắn đi bộ trên con đường đi vào Nguyên Hòa Bảo ở gần đó, ngược lại bất ngờ phát hiện, hình như lần này mời không ít người.
Trước cổng chính tòa thạch bảo, đã có không ít xe bò xe ngựa ngừng sẵn, có vẻ như người mà lần này Nghịch Thời hội mời cũng không phải giới hạn trong quân nhân.
Bây giờ chiều cao của Trương Vinh Phương đã càng trở nên cô đọng thu nhỏ theo thuộc tính sinh mệnh dần tăng lên, bây giờ chỉ còn một mét tám mấy, cũng chỉ có thể tính là trung thượng trong nhóm người.
Nếu là trong đám quân nhân thì chỉ được tính là bình thường. Hắn đi trên đường không hề thu hút một ai.
Hắn giao thư mời trước cửa chính, sau đó được người ta hướng dẫn đi thẳng vào trong.
Bước vào trong thạch bảo là một đạo trường tập võ rộng rãi. Đạo tràng được cải tạo tạm thời, dựng lên không ít lều lớn, có thể che chắn mưa nhỏ.
Lúc này không ít tân khách được mời đến đều đang hoặc đứng hoặc ngồi dưới mấy chiếc lều kia, nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, chờ đợi hội trường bắt đầu.