“Không phải sao? Vậy ngươi đi tới đó làm cái gì!?” Lư Mỹ Sa sửng sốt, cảm giác trong đầu nổ vang ầm ầm.
“Ta đi gặp một người bạn, người bạn đối xử rất tốt với ta trước kia. Không ngờ đúng lúc đụng phải ngươi cũng ở đó.” Trương Vinh Phương thành thật trả lời.
“Thật sự không phải là vì ta??” Lư Mỹ Sa không cam lòng hỏi lại lần nữa.
“….” Trương Vinh Phương không phản bác được. Nhưng suy xét đến việc người này là thân muội của tỷ phu, thế là hắn giơ tay vuốt vuốt tóc nàng.
“Thật có lỗi, mặc dù ngươi cũng xinh đẹp, nhưng không phải kiểu mà ta yêu thích. Xin lỗi.”
“…..” Lúc này cả người Lư Mỹ Sa hoàn toàn đỏ hồng cả người, làn da cứ như tôm bị luộc chín.
“Ngoài ra, cách thức thẳng thắn kiểu này vô cùng mới lạ, nhưng…”
A!!!
Bỗng nhiên Lư Mỹ Sa quay người quay đầu chạy mất.
Đảo mắt đã xông ra khỏi y quán, biến mất trong đám người mênh mông.
Trương Vinh Phương không còn lời để nói, nhìn đối phương. Hắn đã nói mà, gần đây cô nương này cứ luôn biểu hiện là lạ. Thì ra trong lòng có ý thế này.
Nhưng vô cùng đáng tiếc, bất kể là tính cách hay là thực lực, bọn họ đều cực kỳ không thích hợp.
Lúc này, hắn không hề để tâm về việc này, không nghĩ nhiều nữa.
Thời gian lại tiếp tục yên tĩnh chảy xuôi.
Trương Vinh Phương bắt đầu dần dần thích ứng với tiết tấu bây giờ, vào lần trước lần thứ mười ba tìm Thạch Thần luận bàn.
Lần này, hắn ta chạy mất dạng.
Thạch Thần không làm.
Ngay cả Nghi Vân Ngụy Vụ cũng không triển khai, cũng không biết bản thân hắn ta đã chạy tới nơi nào rồi.
Chỉ để lại một thôn nhỏ trống rỗng trong núi hoang. Còn lại chẳng có gì khác.
Trương Vinh Phương rơi vào đường cùng, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm tàn thần mới.
Nhưng tàn thần xung quanh Vu Sơn nhiều như vậy, tuy nhiều tàn thần, nhưng vẻn vẹn chỉ là một khu vực nhỏ như thế, đương nhiên sẽ không có bao nhiêu.
Tìm thấy ba cái đã là lịch sử tích lũy hùng hậu.
Hắn lại không muốn rời khỏi nơi đây quá xa.
Thế là cứ tiếp tục cuộc sống như vậy. Mỗi ngày nghiên cứu hệ thống huyết liên, cảm ngộ đạo tụ thế của Đại Tông Sư. Đồng thời nhìn điểm thuộc tính không ngừng tăng lên mỗi ngày.
Trong nháy mắt, đã sắp đến cuối năm.
Cuộc sống Trương Vinh Phương bình tĩnh mà an nhàn, không có tranh đấu, không có bất ngờ, vẻn vẹn chỉ là thời gian thường nhật của người bình thường.
Mà trong thời gian bình thản này, thuộc tính của hắn cũng được tích lũy đến cấp độ trên trăm điểm mới một lần nữa.
Ngay tức khắc hắn lại có thiên phú đặc chất mới xuất hiện
Tuyết lớn rơi đầy trời.
Gió thổi bông tuyết gợn lên nghiêng đi, bắn xuống kiến trúc đô thành phía dưới giống như một mũi tên.
Điện Linh Vân.
Tân đế ngồi ngay ngắn trên đế vị, thân mặc long bào đế quan, rèm châu che khuôn mặt lại, không nhìn rõ nét mặt.
Bên cạnh hắn cũng có một chỗ ngồi, là Nhạc Đức Văn lúc này đang ngồi ngay ngắn hai mắt hơi khép lại.
Phía dưới buổi triều sớm, văn võ bá quan đứng thẳng thành hai hàng, lặng ngắt như tờ.
“Bây giờ ba vị Thần Tướng sắp vào triều yết kiến, mặc dù bệ hạ không thể đón tiếp sơ suất, nhưng lúc này tân triều mới lập, chỉ tính quân lực dưới trướng ba vị Thần Tướng đã vượt xa đô thành mấy lần, sau khi trở về mà lại không đến điện Linh Vân trước tiên, ngược lại lại muốn chúng ta chờ chực nơi này.”
Lão thần ở vào vị thứ nhất bên trái, mở miệng trầm giọng nói.
Người này tên Tô Tạp Nha Mộc Thiết, chính là gia chủ đại quý tộc người Linh mới nhậm chức sau khi tả tướng ban đầu mất tích bí ẩn.
“Thần Tướng quay về trước tiên nên giao lại quân quyền, đi tới Tuyết Hồng các thì cũng coi như hợp quy củ.” Hữu tướng là lão giả tóc đen để râu dê, nhưng dáng người cao to cường tráng, lúc này vuốt hàm râu hai mắt híp lại, đứng ở một bên bình chân như vại.
Người kia tên là Quý Tam Hà, nhìn thái độ là biết không hợp với tả tướng, hình như cũng không thèm để ý tân đế bây giờ.
Quý Tam Hà là trọng thần vào thời Linh Chí Đế, bây giờ tân đế đăng cơ, lúc trước ông ta đứng trong trận doanh phản đối. Đáng tiếc sau khi thất bại, cũng không thể không thỏa hiệp.
Tương tự cũng là một trong các gia chủ đại quý tộc người Linh, mặc dù bọn họ đứng ở đội thất bại, nhưng không đụng phải quá nhiều thanh trừ, chỉ là sản nghiệp gia tộc và thế hệ con cháu chịu không ít thiệt hại, nhưng trên mặt căn cơ, vì nắm giữ Linh ấn nên cũng không e ngại bên ngoài.
Chỉ cần Linh ấn vẫn còn ở trên tay, vị trí đại quý tộc người Linh sẽ không thay đổi, đây là quyền lực căn bản Linh Phi giáo đã ban tặng.
Đây cũng là lý do căn bản vì sao bọn họ không bị tân đế thủ tiêu.
“Bây giờ côn đồ Hồng Cân đã được áp chế sơ bộ, đại cục các tỉnh quay về ổn định. Trước đó Thần Tướng không ra tay, bây giờ lên đường trở về, ứng đối như thế nào, sợ là vì Đại Giáo Minh mà đến.”