Thế mà Trương Vinh Phương lại ngồi lên xe ngựa tự chạy đi mất.
Lần này Lư Mỹ Sa cũng hơi giật mình.
“Xem ra là dự định về rồi mới đưa cho ta.” Nàng thở dài: “Suy nghĩ của hắn luôn có rất nhiều.”
“Thế thì cũng thật khó cho hắn…” Hàn Lộ Tư hiểu rõ.
“Ôi? Sao xe ngựa lại ngừng, hắn xuống kìa.”
Lúc này hai người lại nhìn thấy Trương Vinh Phương phía dưới đi xuống khỏi xe ngựa.
Sau đó đi về phía trước mấy bước, đúng lúc nghênh đón một nữ tử váy trắng đuổi theo từ phía sau.
Hai người nói mấy câu, lúc này Trương Vinh Phương ném hộp về phía trước, ném cho nữ tử váy trắng, sau đó cuối cùng nói vài câu, quay người rời đi.
“A? Tại sao hắn lại đưa hộp cho người khác?” Hàn Lộ Tư kinh ngạc nói.
“Có lẽ, là hắn định để người ngoài thay mặt hắn đưa ta?” Lư Mỹ Sa chần chờ trả lời.
Hai người còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy Trương Vinh Phương lên xe ngựa trở lại, mà lần này, chiếc xe ngựa kia lại không dừng lại nữa, nghênh ngang rời đi, hoàn toàn ra khỏi cửa chính của thạch bảo, biến mất trên con đường mênh mông.
“Hình như hắn đi thật rồi…” Hàn Lộ Tư quay đầu nhìn về phía Lư Mỹ Sa.
Lúc này sắc mặt nàng đỏ lên, hoàn toàn không ngờ cuối cùng lại như vậy.
“Mỹ Sa, ngươi chắc chắn…. là hắn đặc biệt vì ngươi mới đến buổi dạ tiệc này?” Hàn Lộ Tư đứng bên cửa sổ, nhìn nữ tử váy trắng nhận được cái hộp, nhìn nàng xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ trắng nõn hơn cả Lư Mỹ Sa.
“Ta tưởng…”
“Có phải ngươi thấy nữ tử kia xinh đẹp, cho nên cảm thấy Trương Vinh Phương đang tặng quà cho nàng?” Lư Mỹ Sa bên cạnh hít một hơi thật sâu, lại nói lần nữa.
“Nhưng ta nghĩ cái hộp kia tuyệt đối không phải là để tặng cho nàng, nếu không thì không nên dùng cách ném qua, mà là dùng hai tay dâng lên.” Nàng ta phân tích nói.
“Nhưng ta cảm thấy đúng là tặng cho nàng ấy…” Lúc này phương hướng của Hàn Lộ Tư đã thay đổi.
“Không thể nào, đoán chừng người nữ kia chỉ là người chuyển giao món quà giúp hắn, cho dù xinh đẹp thì có làm sao? Đoán chừng là thị nữ trưởng bình thường ở gần đây, nhìn một thân trắng thuần của nàng đi, đoán chừng không mặc được loại váy vóc tơ lụa ngọc ngà châu báu gì đâu.” Lư Mỹ Sa tiếp tục cắn răng nói.
Sau đó, hai người nhìn nữ tử váy trắng phía dưới, mở hộp ra, lấy một bộ găng tay lộng lẫy từ bên trong ra, nhẹ nhàng đeo vào tay mình. Lại còn xoay qua xoay lại xem có phù hợp hay không.
“Cái này…. Hẳn là thật sự tặng nàng nhỉ?” Hàn Lộ Tư đè nhẹ giọng nói, sợ kích thích bạn tốt.
“Ta cảm thấy nàng làm kiểu thị nữ này…. tùy tiện lấy món quà của người khác ra như vậy.”
Bạch!
Lư Mỹ Sa còn chưa nói dứt lời, đã thấy nữ tử váy trắng kia thả người nhảy lên, trong nháy mắt biến mất ngoài tường của thạch bảo, thân pháp vô cùng nhanh nhẹn. Vượt xa cung phụng tầm thường mà bọn họ được thấy ngày bình thường.
Cao thủ cao phẩm!!?
Trong lòng hai người lập tức nghĩ đến từ này.
Hàn Lộ Tư nhìn về phía bạn tốt, nhưng thứ nhìn thấy lại là một khuôn mặt chết lặng, đờ đẫn.
“Nén bi thương nha Mỹ Sa.” Nàng ta nói khẽ.
Lư Mỹ Sa ngơ ngác đứng tại chỗ, gương mặt xinh đẹp đỏ như lửa thiêu, nhanh chóng tuôn ra đỏ ửng.
“Ta muốn đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng!!” Bỗng nhiên, nàng quay người, bước nhanh chạy ra khỏi sảnh yến hội, phóng ra bên ngoài.
*
*
*
Trong Sơn Nhân y quán.
Trương Vinh Phương giao phó Tiểu Đông Tiểu Hạ sắp xếp lại dược liệu, hắn mới quay về từ tiệc tối bên ấy, nửa đường trực tiếp chuyển giao đôi bao tay Vân tặng cho Thiên Nữ.
Đối với Nghịch Thời hội, mặc dù hắn mang ơn, nhưng cũng không tin tưởng. Cho nên đồ vật đối phương tặng, hắn không dám trực tiếp sử dụng.
Huống chi, đôi bao tay kia không phải găng tay bình thường, mà hình như là một đôi Ma binh!
Ma binh đặc biệt không biết dùng thủ pháp gì chế tạo ra.
Bộp.
Hắn đang nghĩ ngợi chuyện kia, trên con đường chợ đêm người đến người đi bên ngoài, đột nhiên có một người xông vào.
Là Lư Mỹ Sa!
Nàng còn mặc trang phục lúc ở tiệc tối, không hề dừng lại dù một bước, trước tiên là bước vào y quán.
Đi đến trước quầy lễ tân, bộ ngực nàng phập phồng kịch liệt, con mắt bình tĩnh nhìn Trương Vinh Phương.
“Ta hỏi ngươi, bây giờ, ngươi còn thích ta hay không?!” Nàng đã giấu những lời này trong lòng không biết bao lâu rồi.
Mà bây giờ, cuối cùng nàng cũng thật sự hỏi ra miệng.
“Nghĩa là gì?” Trương Vinh Phương trợn mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên.
“Thích ngươi? Chúng ta không thích hợp lắm thì phải?” Hắn còn đang nghĩ chuyện của Nghịch Thời hội, kết quả con nhóc này xông thẳng vào, há miệng phun ra một câu như vậy.
“Vừa nãy ngươi đi tham gia tiệc tối vì ta, quả thực ta vô cùng cảm động, nhưng…” Lư Mỹ Sa cắn răng nói.
“Ta đi tham gia tiệc tối vì ngươi khi nào?” Trương Vinh Phương lại ngạc nhiên lần nữa.