Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1396 - Chương 1396 - Chắc Chắn (3)

Chương 1396 - Chắc chắn (3)
Chương 1396 - Chắc chắn (3)

Trương Vinh Phương như có điều suy nghĩ, lại mở miệng thỉnh giáo thêm mấy vấn đề về tụ thế của Đại Tông Sư.

Đối phương biết gì nói đó, trả lời toàn bộ. Nếu không cẩn thận phân biệt, hoàn toàn không thể nhìn ra người tên Vân này cũng là Cực Cảnh tương tự.

Chẳng biết từ lúc nào, thời gian hơn một canh giờ đã trôi qua.

Vân cũng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

“Quan chủ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tuy ngươi chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, nhưng bên phía hợp quốc đã có một tổ chức Huyết Duệ bất diệt. Chỗ bọn họ đang chế tạo một lượng lớn các loại huyết duệ khác nhau, không kiêng nể gì mà ban đạo cơ, đã dẫn tới sự chú ý của Linh đình, đến lúc đó….”

Trong lòng Trương Vinh Phương run lên. Đây cũng là điều hắn luôn luôn lo lắng.

Sau khi thả huyết duệ ra thì sẽ mất khống chế.

“Cảm ơn đã thông báo cho ta biết.” Hắn đứng dậy, ôm quyền nói.

“Quan chủ biết được là được. Đợi cho đến ngày thiên hạ bình định, chính là thời điểm chúng ta quyết chiến, đến lúc đó ngươi và ta đều không thể tránh.” Giọng Vân thả nhẹ: “Hy vọng lần sau chúng ta tụ họp lần nữa, quan chủ vẫn có thể như cũ…”

Hắn xoay người, đi ra ngoài đình nghỉ mát.

Gió thổi bay tấm lụa trắng lên, đột nhiên bóng người lóe lên, người này đã biến mất không thấy nữa.

Thiên Nữ thấy người đã rời khỏi, mới hồi phục tinh thần lại.

Nàng lấy một vật giống một món đồ từ trong tay áo ra, đưa đến.

“Vân sư, tặng cho ngươi.”

Trương Vinh Phương nhận lấy, đó là hộp gấm màu vàng sẫm to bằng một quả đào. Hắn mở ra xem, bên trong là một đôi găng tay tơ vàng bện chỉ vàng lộng lẫy.

Lúc này Thiên Nữ cũng nhón chân đi nhẹ, theo đó bay vút lên trời, nhảy ra phía ngoài tường.

“Thay mặt Trương mỗ cảm ơn Vân tiên sinh.” Trương Vinh Phương cất cao giọng nói.

“Được.” Tiếng Thiên Nữ bay tới từ phía xa xa, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Trương Vinh Phương đứng tại chỗ cẩn thận kiểm tra bộ găng tay kia, mơ hồ có cảm giác hình như thứ này không đơn giản.

Hắn thả nó về hộp lại, quay người đi ra khỏi đình nghỉ mát, xem ra cái người tên Vân vừa rồi, hẳn người này là cường giả đỉnh cấp tầng cao nhất Nghịch Thời hội.

Hắn ngồi ngay ngắn ở khoảng cách gần, mà Ám Quang Thị Giác không thể nhìn thấu cơ thể đối phương. Thoạt nhìn chỉ là thể chất của một ông già bình thường.

Nhưng đến giây cuối cùng thân pháp đối phương lóe lên, tốc độ kia lại khiến hắn không thể nào nhìn rõ.

Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, thực lực người này không phải bình thường, mà là do hắn hoàn toàn không thật sự chạm đến.

Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Trương Vinh Phương không hứng thú đối với tiệc tối còn đang tiến hành, đi theo đường bên hông lúc hắn tới, ra ngoài chuẩn bị rời khỏi đây.

Hắn đang đi dọc theo con hẻm màu xám, giữa các phòng trong thạch bảo.

Mà trong hội trường tầng cao bên cạnh hẻm, có hai người đang dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn Trương Vinh Phương bị người ta dẫn đường đi ra ngoài.

Trong hai người này, một người mặc váy xanh, cặp mắt đào hoa, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm hồng nhuận mà đầy đặn, chính là Lư Mỹ Sa vẫn đang tham gia tiệc tối.

Một người khác thì là khuê mật Hàn Lộ Tư đến cùng nàng.

“A? Đây là người nhà ngươi?” Hàn Lộ Tư kinh ngạc nói.

“Ừm, không biết hắn đi ra sau viện làm cái gì?” Lư Mỹ Sa gật đầu, khẳng định suy đoán của nàng ta.

“Nếu là đến vì ngươi, có thể là đi chuẩn bị quà cho ngươi?” Hàn Lộ Tư cười phán đoán. “Ngươi nhìn hộp gấm trong tay hắn kìa, bình thường loại hộp đó là dùng để đặt vật cực kỳ quý giá. Chắc là một lúc nữa sẽ đưa đến tay ngươi.”

“Hắn luôn như vậy…” Hai gò má Lư Mỹ Sa đỏ bừng: “Luôn luôn đột ngột xuất hiện rồi làm ra một vài chuyện bất thình lình, làm cho ta trở tay không kịp.”

“Thế không phải là đại biểu hắn đang quan tâm ngươi à?” Hàn Lộ Tư cười nói.

“Nhưng ta không thích như vậy. Nếu như thật sự thích, thì ta muốn hắn quang minh chính đại đứng trước mặt ta, nói với ta!” Lư Mỹ Sa nghiêm mặt nói: “Mà không phải cứ ra hiệu ngầm đến ra hiệu ngầm đi như vậy.”

“Vậy một lát nữa khi nào hắn đi lên tìm ngươi, ngươi đừng nhận, cho ta, ta thích đồ quý giá kiểu này nhất.” Hàn Lộ Tư cười khẽ.

“Đi chết đi!” Một tay Lư Mỹ Sa vỗ nhè nhẹ trên vai bạn tốt.

“Chờ chút! Tại sao hắn lại lên xe ngựa?” Đột nhiên Hàn Lộ Tư nhìn xuống từ cửa sổ. “Không phải hắn muốn đưa cho ngươi hay sao?”

“Hẳn là trước tiên giấu trong xe ngựa, muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho ta giống như vừa nãy?” Lư Mỹ Sa hơi chần chờ.

Nàng cũng nhìn thấy Trương Vinh Phương đi lên một cỗ xe ngựa màu đen.

“Cũng có khả năng. Tâm tư người ta bây giờ đúng là nhiều quá, nhiều cách nghĩ mà ta cũng nghĩ không ra.” Hàn Lộ Tư thở dài.

“A? Sao xe ngựa lại chuyển động?” Đột nhiên nàng ta cảm thấy không đúng.

Bình Luận (0)
Comment