“Thiên hạ này, luôn có người không muốn sống tạm dưới chân thần phật. Luôn có người hướng tới tự do như ngọn gió giữa rừng núi. Luôn có người phải chịu áp bách của người Linh lâu đến vậy.”
“Quân nhân, bình dân, người báo thù, còn có rất nhiều người gia nhập vào chúng ta vì nguyên nhân khác nữa. Có thể lý do trước khi mọi người gia nhập đều khác nhau.
Nhưng sau khi gia nhập, tất cả mọi người đều có một mục tiêu chung. Đó chính là…”
Vân dừng lại.
“Bất nguyện!”
Bất nguyện…
Trong lòng Trương Vinh Phương nghiền ngẫm hai chữ này.
“Nguyện là thứ giả tưởng thần phật ban tặng. Trường sinh, sức mạnh, quyền lực địa vị, mọi thứ đều là chúng nó ban tặng cho. Nhưng ngươi có từng biết rằng, vốn dĩ tất cả những điều này nên thuộc về riêng chúng ta. Là sau khi bọn họ cướp đi, rồi phân chia thành từng chút từng chút cái gọi là ban thưởng, ban cho chúng ta.” Vân cảm thán nói.
Đột nhiên Trương Vinh Phương hơi hiểu ra.
Nghịch Thời hội. Nghịch Thời hội. Cái tên này, ban đầu đã có ẩn ý.
“Được rồi, nói nhiều như vậy, bây giờ chúng ta thành tâm mời quan chủ lại lần nữa, gia nhập vào trong hội, cùng chống chọi với thần phật.
Dù sao bây giờ quan chủ cũng đã trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt của bọn chúng, thay vì đơn đả độc đấu, sao chúng ta không nhóm lại tự sưởi ấm cho nhau? Giúp đỡ lẫn nhau?”
Lời Vân nói hợp tình hợp lý, quả thực, Trương Vinh Phương không có lý do gì để từ chối gia nhập.
Bây giờ chỉ có một mình hắn cũng do Nhạc sư phụ gánh áp lực, nhưng thực chất, Nhân Tiên quan đã là kẻ đối địch trong mắt thế lực thần phật. Tất nhiên sớm muộn gì cũng trở thành đối tượng bị thảo phạt.
Trương Vinh Phương cũng nhìn thấy rõ điểm này, cho nên vẫn luôn thử một mình tìm tòi về nội tình của thần phật.
Mà gia nhập Nghịch Thời hội, tình cảnh của hắn như cũ thì vẫn như cũ, không nghiêm trọng hơn, mà ngược lại có thể lấy được càng nhiều chỗ tốt hơn nữa.
Nhưng.
Điều đầu tiên Trương Vinh Phương nghĩ tới, vẫn là Nhạc sư phụ.
Nếu hắn gia nhập Nghịch Thời hội. Đến lúc đó, nếu là Nhạc sư phụ đối đầu với Nghịch Thời hội, hắn nên xử lý thế nào? Sức mạnh, huyết duệ của hắn, có thành trợ lực làm bị thương Nhạc sư phụ hay không?
Có vẻ Vân đã nhìn ra lo lắng của hắn.
“Nếu là việc liên quan đến Nhạc chưởng giáo, quan chủ có thể tự chọn quyết định có tham dự hay không. Đồng thời, có thể quan chủ đã hiểu lầm chúng ta.” Vân nói khẽ.
“Thực ra vì nguyên nhân ý chí Cực Cảnh, phần lớn rất nhiều Tông Sư Đại Tông Sư đều tự do, Nghịch Thời hội không có bất kỳ thủ đoạn nào để hạn chế mọi người, tới lui đều là tự do, dùng phương thức của mình để cùng nhau chống chọi với thần phật, vốn dĩ cái này mới chính là mục tiêu chung của chúng ta.”
“Thật có lỗi. Bây giờ ta chỉ muốn sống an phận tốt lành qua mấy năm, cách biệt với những việc này quá xa, không có bất kỳ dự định nào cả.” Nghĩ đến đây, Trương Vinh Phương vẫn nói khéo từ chối.
Nghịch Thời hội đối xử với hắn không tệ, Đế Giang, Thiên Nữ, Nhiễm Hân Duyệt, còn có ơn bảo vệ trước đó, những điều này hắn đều ghi tạc trong lòng.
Nhưng hiện tại hắn không có nhu cầu cấp bách là gia nhập tổ chức, dựa theo sự phát triển của hắn, bây giờ chỉ cần tiếp tục ngồi đợi, tiếp tục , không ngừng tăng điểm thuộc tính lên, ổn định tiến về phía trước khiến hắn càng ngày càng mạnh.
Cho nên, hắn không vội.
“Nếu đã như vậy...” Có vẻ Vân cũng nhìn ra tâm tư của Trương Vinh Phương. “Quan chủ hãy cứ về suy nghĩ cặn kẽ.”
“Vân tiên sinh, Thiên Nữ bây giờ thật sự…” Trương Vinh Phương còn chưa nói dứt lời, đã thấy đối phương nhẹ đưa tay.
“Thực ra ngưng tụ ý chí của bản thân, được coi như là chênh lệch căn bản giữa Tông Sư đến Đại Tông Sư. Tông Sư chỉ là Tự Cường Chi Tâm, nhưng Đại Tông Sư lại phải cần chắc chắn ý chí thật sự mạnh nhất trong bản thân.
Chắc chắn ở sâu trong nội tâm mỗi người, đều sẽ có thứ gì đó dù thế nào cũng sẽ không bỏ qua từ bỏ giống nhau. Điều đó có thể là người, có thể là một đoạn hồi ức, cũng có thể là một sự vật, hoặc có thể là một giấc mộng…”
Dễ thấy rằng, Thiên Nữ đã tìm được rồi.
Trong lòng Trương Vinh Phương cảm thán. Khí chất của Thiên Nữ lúc này, ít nhiều cũng có chút tương tự với các Đại Tông Sư mà trước đó hắn đã từng thấy.
Nếu như nói Tông Sư là không chịu thua, vậy thì còn đặc điểm của Đại Tông Sư chính là tố chất thân thể theo thời gian càng dài thì Chung Thức càng mạnh.
Đồng thời ngưng tụ ý chí tâm thần thành thế, ra tay là có thể áp bách đối thủ, khiến họ chưa chiến đã bại.
Làm sao ngưng tụ tụ thế, đây mới là mấu chốt hàng đầu đột phá Đại Tông Sư.
“Hiện giờ Thiên Nữ đã thành công vượt qua bước kia. Có thế của riêng mình nàng.” Vân thở dài: “Trong nội bộ hội, nhanh chóng đạt thành một bước này như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy.”