“Ngươi đột phá?”
“Ừm, hôm qua vừa thành công.” Thiên Nữ trả lời. “Chuyển Hướng, Luyện Tâm, Tụ Ý, quả thực rất khó. Nhưng ta đã thật sự thành công.”
Ánh mắt nàng mông lung, nhìn về phía Trương Vinh Phương nhưng lại không có tiêu cự, cứ như là đang nhìn một người ở xa xôi phía sau Trương Vinh Phương.
Trương Vinh Phương há to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn đã nhìn ra, hình như Thiên Nữ không chỉ đột phá chuyển đổi Cực Cảnh, mà có vẻ còn có cảnh giới Tông Sư cũng có đột phá.
“Đổi một chỗ khác trò chuyện?” Hắn chủ động nói.
“Được.”
Bước chân hai người không nhanh không chậm, dưới sự dẫn dắt của một người hầu, lướt qua bên hông hội trường, bước vào một tiểu hoa viên không mở cửa.
Trong hoa viên có một lương đình, bốn phía treo đầy lụa trắng. Giống như phong cách Thiên Nữ thích nhất.
Mà lúc này trong lương đình còn có một người khác, một người áo xanh mái tóc hoa râm, trên mặt đeo mặt nạ màu đồng nặng nề.
Trương Vinh Phương dùng Ám Quang Thị Giác nhìn, lông mày lập tức hơi nhăn lại.
Hắn không nhìn thấu vật liệu mặt nạ trên mặt đối phương, hình như là dùng vật liệu chế tác tượng nặn của thần phật.
Còn có, ánh mắt của hắn rơi về phía sau trên lưng đối phương, nơi đó đang đeo một thanh kiếm.
Người trong võ lâm, thực ra bình thường người dùng kiếm không nhiều.
Vì bình thường kiếm trong vận dụng thực tế bị giới hạn bởi chất liệu, không thể thường xuyên chém mạnh, uy lực cũng kém xa đao.
Trong rất nhiều trường hợp, phần đa kiếm là dùng để tô điểm, đẹp mắt. Mà người trước mặt…
“Mời ngồi.” Người kia nhìn thấy Trương Vinh Phương đến gần, hơi cười, đưa tay chỉ vào bồ đoàn phía trước.
“Các hạ là?” Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn Thiên Nữ một bên, đối phương cứ như đang thất thần, đứng một bên người đeo mặt nạ, bất động. Giống như là tự nguyện đặt mình ở một vị trí dưới người kia.
“Ta cũng là người của Nghịch Thời hội, coi như là lão nhân đi. Lần này đến là muốn tận mắt nhìn ngươi.” Người đeo mặt nạ cười nói, âm thanh già cỗi trong trẻo, lại mang theo tiếng vọng vù vù quỷ dị, không phân rõ nam nữ.
“Mấy người đã có quyết định?” Trương Vinh Phương ngồi xuống, hỏi lại.
Đối với Nghịch Thời hội, từ sau lần trước chủ động ra tay bảo vệ mình, hắn đã hiểu, chỉ sợ là thái độ của đối phương đối với mình, còn tốt hơn, nặng hơn so với tưởng tượng của mình.
“Tự nhiên là có quyết đoán, chỉ là chắc quan chủ còn có chỗ chưa nói rõ với chúng ta đúng không?” Người đeo mặt nạ cười nói.
“Xưng hô với các hạ như thế nào?”
“Gọi ta Vân là được.” Người đeo mặt nạ trả lời.
Vân.
Chữ này rất thú vị.
Trương Vinh Phương nghiền nhẫm chữ này, ngẩng đầu nghiêm mặt nói.
“Mấy người nên hiểu rõ, trên đời này không có đồ vật hoàn mỹ tuyệt đối, đạo cơ cũng giống như thế.”
“Nhưng chúng ta không thể mạo hiểm, có lẽ quan chủ còn chưa hiểu rõ ràng lắm nhỉ.” Ý cười của Vân giảm đi: “Ở hợp quốc, mặc dù bên chỗ Mộc Lê vương biểu thị đã thần phục, nhưng trong khoảng thời gian này lại âm thầm chiêu mộ không ít môn nhân đi ra từ Nhân Tiên quan. Mộc Lê vương phủ hợp quốc bây giờ, có thể nói là càng giống như Nhân Tiên quan hơn là Nhân Tiên quan của ngươi đấy.”
Trong lòng Trương Vinh Phương hơi sửng sốt.
Từ lần trước trò chuyện với Mộc Lê vương, hắn đã có cảm giác, sớm muộn gì tên kia cũng sẽ làm ra chuyện mà.
Không ngờ bây giờ thật sự bắt đầu gây sự.
“Xem ra quan chủ cũng không biết rõ. Ngược lại cái kia không tệ.” Vân thấy vẻ mặt Trương Vinh Phương, lập tức hiểu ra gì đó, giọng điệu lại thoải mái hơn.
“Mấy người, âm thầm ban cho đạo cơ mới?” Đột nhiên Trương Vinh Phương hỏi ra miệng.
Lúc trước hắn ban cho Nghịch Thời hội một huyết duệ trực hệ, khi đó đã dự liệu được sẽ có chuyện thế này xảy ra.
“Đúng vậy. Đáng tiếc hiệu quả thua xa quan chủ đích thân truyền thụ.” Vân thở dài.
“Cho nên ngươi đến đây?”
“Đúng vậy. Chỉ là không biết quan chủ định làm thế nào? Điều kiện cần thiết là gì?” Vân trả lời.
Thế này là muốn chế tạo một lượng lớn huyết duệ đời đầu!
Trương Vinh Phương rơi vào suy tư, nhất thời không trả lời.
“Với cục diện bây giờ, chẳng lẽ quan chủ còn cho rằng giữa chúng ta và thần phật vẫn có chỗ trống hòa hoãn sao?” Vân đạm nhạt nói. “Bây giờ bọn họ rơi vào nội đấu, nhưng chờ sau khi cứu vãn xong, sớm muộn gì chúng cũng rảnh tay. Nếu bây giờ không chuẩn bị, đến lúc đó….”
“Xem ra mấy người đã từng thử.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói. “Có thể hỏi một chút, vì sao mấy người quyết ý muốn đối kháng với thần phật hay không?”
Nghĩa Minh, Nghịch Thời hội, tổ chức này luôn luôn ẩn nấp phía sau màn, thần bí khó lường, nhưng vì sao bọn họ muốn đối nghịch với thần phật, thù hận lớn như vậy ở đâu ra.
Đây cũng là điều Trương Vinh Phương không điều tra được.
“Vì sao?” Vân cười, nhưng nụ cười lần này lại hoàn toàn khác trước đó. Trong giọng nói mang theo xúc động và thông suốt.