Hắn đã phí hết tâm tư làm đến bước này, vẻn vẹn chỉ là một lần ‘tình cờ gặp gỡ’ với nàng tại đây.
Nhất thời, nàng cảm thấy có thể mình đã trách lầm Trương Vinh Phương, có thể trời sinh tính tình của đối phương đã như vậy, biểu hiện thì lạnh lùng không quan tâm, thực chất nội tâm lại nhiệt tình như lửa.
Trương Vinh Phương cũng hơi im lặng, cảm giác sao mà đi đến chỗ nào cũng có thể gặp phải con nhóc này.
Vốn dĩ hắn định ngồi xuống chờ đợi Thiên Nữ, kết quả lại đụng phải Lư Mỹ Sa cũng tới tham gia tiệc tối.
Chẳng qua hắn nghĩ một lát nữa Thiên Nữ sẽ tới, hắn chịu đựng buồn tẻ vô vị, nói chuyện phiếm câu được câu không với Lư Mỹ Sa.
Trong lòng hắn hiểu rõ, lần này Nghịch Thời hội tới tìm hắn, mặc dù là mượn danh nghĩa của Thiên Nữ, nhưng về bản chất hẳn là huyết duệ Cực Cảnh lần trước hắn chế tạo, đã đạt được kiểm tra thực chiến.
Tiếp theo, có thể bọn họ sẽ tiến hành trao đổi về cái này. Về phần có phải phải chế tạo một lượng lớn huyết duệ, hay là muốn chuyển hóa phần lớn Cực Cảnh thành huyết duệ, bên này thì phải xem Nghịch Thời hội nghĩ như thế nào.
“Đúng rồi, ta có một câu hỏi, ngươi có thể nghiêm túc trả lời ta không?” Đột nhiên gương mặt xinh đẹp của Lư Mỹ Sa trước mặt nghiêm túc hơn.
“Gì?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Chính là, rốt cuộc ta có chỗ nào tốt?” Gò má Lư Mỹ Sa có hơi ửng hồng.
“Chỗ nào tốt?” Trương Vinh Phương đứng hình. Hắn quan sát toàn thể Lư Mỹ Sa.
Thực sự không nhìn ra được, con nhóc này ngoại trừ có gương mặt không tệ ra, thì còn có chỗ nào tốt à?
Quả thực là….
Rốt cuộc là da mặt phải dày đến cỡ nào, mới có thể hỏi câu hỏi này ra miệng được vậy?
“Không sao, nếu mà là mấy lời ngại ngùng quá, thì nói lung tung một chút cũng được, ta không trách ngươi.” Lư Mỹ Sa rộng lượng nói.
Lúc này khuê mật Hàn Lộ Tư phía sau nàng cũng đến gần đây, quan sát tỉ mỉ Trương Vinh Phương đã khiến bạn tốt của nàng ta có biểu hiện dị thường.
Hình như nàng ta cũng đã nhìn ra gì đó.
“….” Trương Vinh Phương đờ đẫn nhìn hai người, nhất thời không biết nàng có ý gì? Có phải đang nói mát hắn không?
Với lại, hắn hoàn toàn không muốn nói chuyện với nàng, chỉ đứng sang bên cạnh, không muốn hấp dẫn sự chú ý của người ta, chờ Thiên Nữ đến là được.
Thật không ngờ bản thân người nữ tử này lại hấp tấp chạy tới hỏi chuyện.
Cũng may không bao lâu sau, yến hội trong sân được bắt đầu, có người dẫn đường vào sân.
Hai người Lư Mỹ Sa không cần đợi bên chỗ Trương Vinh Phương bao lâu, đã được vào chỗ ngồi trong hội trường.
“Ngươi không đi vào sao?” Lư Mỹ Sa nhìn về phía Trương Vinh Phương vẫn đang đứng tại chỗ như trước.
“Một lúc nữa mới đi, ngươi đi trước đi.” Trương Vinh Phương cười. Mục đích hắn tới nơi này, không phải là vì tiệc tối gì, cho nên có đi vào trong hội trường hay không cũng không quan trọng.
“Vậy được.” Lư Mỹ Sa chuẩn bị sau khi vào chỗ ngồi thì lại đi tìm hắn.
Bây giờ nàng đã nhìn thấu, nếu đối phương có thể nỗ lực nhiều đến như vậy chỉ vì một lần tình cờ gặp gỡ với nàng.
Vậy nàng còn chần chừ đắn đo, thì ít nhiều cũng có chút không đúng.
Tình yêu, hẳn là hai bên cùng bước đến mới đúng.
Cho nên.
Không biết trong nội tâm nàng nghĩ tới điều gì, sau khi xoay người, bước chân nhẹ nhàng đi vào hội trường, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.
“Không phải là ngươi….” Có vẻ như bạn tốt Hàn Lộ Tư ở một bên đã nhìn ra được điều không thích hợp.
“Không dâu. Không phải giống như ngươi nghĩ.” Lúc này Lư Mỹ Sa phản bác lại, nàng quay đầu đưa mắt nhìn khuôn mặt nửa tin nửa ngờ của bạn tốt, lập tức bất đắc dĩ.
“Đừng suy nghĩ nữa, đi vào đi.”
Bên sân phía sau, Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn hai nữ tử xa xa bước vào hội trường theo dòng người, bên cạnh còn có người chủ động đi tới lôi kéo làm quen.
Thoạt nhìn dáng vẻ nhân duyên rất tốt, nhưng thực ra là vì không ít người đều đang muốn rút ngắn quan hệ với người của phủ Mộc Xích.
Dù sao thì, bây giờ phủ Mộc Xích cũng có xuất thân từ gia tộc đại quý tộc người Linh.
Hơn nữa còn là một trong các đại quý tộc không bị thanh trừ.
“Thật có lỗi, ta tới hơi chậm chút.” Lúc Trương Vinh Phương chuẩn bị nhìn thời gian trên đồng hồ cách đó không xa, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía bên phải không xa hắn.
Hắn quay đầu nhìn, thấy một nữ tử mặc váy dài thuần trắng, đầu cột dây màu trắng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, hai mắt như mực.
Đặc biệt môi son kia, giống như giữa đất tuyết đột ngột nhỏ xuống một bông hoa máu màu đỏ, bắt mắt dị thường.
“Vẫn ổn, không muộn chút nào.” Trương Vinh Phương nheo mắt lại, điều đầu tiên hắn cảm thấy không phải là đối phương đẹp, mà là thân pháp nàng vừa dùng đến gần hắn.
Đột nhiên một suy đoán hiện lên trong đầu hắn.